Buổi tối, sau bữa ăn, Lăng Phong buồn chán trở về phòng.
Vừa vào phòng thì nhớ ra trong phòng còn người khác.
- Ngươi đi ra ngoài, ta còn thay đồ nữa.
- Thay thì cứ thay, đây cũng là phòng của ta, sao ta phải ra ngoài?
- Ngươi đừng nghĩ đến chuyện phi lễ với ta. Nếu không ta nói với Nguyệt tỷ đục lỗ ngươi đó.
- Làm ơn xem xét tình huống chút đi. Với cái bộ dáng của cô, có cởi hết ra mắt cá của ta cũng không thèm liếc một cái. Đổi lại mà nói, chốc nữa đừng có nhìn lén thân thể hoàn mỹ của bổn soái, rồi lại thầm ái mộ không dứt ra được.
- Hứ, nằm mơ à? Ngươi ấy à, căn bản không có một chút mị lực đàn ông nào với ta hết.
- Cô thì có mị lực đàn bà chắc, LCD.
“Hứ, tới lui chỉ nhìn ngực, không ra dáng đàn ông, không thèm.”
“Móa, đã phẳng mà còn ham selfie, không chấp.”
Chịu không nổi Dương Diệu Chân, Lăng Phong đành chuồn ra ngoài ngắm trăng.
Trong các bộ phim ăn khách, ra ngoài ngắm trăng chính là tràng cảnh dễ sinh chuyện nhất. Đại khái chính là ngẫu nhiên gặp người đẹp ở lan can lầu bên, hoặc là bị cao thủ đánh rơi khỏi lan can.
Quả nhiên không ngoài kịch bản.
Chỉ thấy trên mái nhà có một bóng người, nàng ta đứng ngay ở đỉnh mái, hai tay ôm thân mình, tóc gió tung bay. Dáng vẻ như yêu linh chập chờn giữa bóng tối u ám. Nàng ta tự xưng là “Nguyệt”, giờ này phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tham-phong-van/2035939/quyen-10-chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.