Chương trước
Chương sau
Tiêu Thiên Phóng lảo đảo lao ra khỏi căn miếu, vừa ra ngoài liền ngửa mặt lên trời :

- Sư phụ, rút cục Thiên Phóng cũng đã trả được thù cho người.

Y năm nay cũng đã qua 40, thế nhưng lúc nói câu này bộ dáng bỗng chốc không khác nào một thiếu niên, như năm đó lẽo đẽo đi theo Tiêu Phong khắp Nhạn Môn Quan.

Lăng Phong cười theo :

- Đại ca, đại công cáo thành rồi sao?

- Hahả.

Tiêu Thiên Phóng cười to ba tiếng, xong xuôi nghênh ngang bước tới trước, đột nhiên ngã chúi mũi xuống đất.

- Đại ca, không sao chứ?

Xem ra Tiêu đại ca đã bị nội thương chăng?

- Vấp hòn đá thôi. Đỡ ta ngồi xuống một chút ...

Khụ, đại ca vẫn sĩ diện như ngày nào.

Rất nhanh, Tiêu Thiên Phóng đả tọa thu công nói :

- Cũng may vừa rồi có lão đệ giúp một tay.

- Ấy, không có gì đâu. Đệ tiện tay ấy mà, chụp vài cái choáng, ném vài cái phi đao, đánh vài chưởng ...

- Khụ.

Tiêu Thiên Phóng mặt đen thui, khách sáo mà thôi, có cần không nể mặt như vậy không?

Lăng Phong vội vàng sửa lời :

- Đương nhiên vẫn là Hàng Long Chưởng của đại ca đại triển thần uy. Vừa rồi quả thật khiến đệ mở mang tầm mắt a. Bùng, Kháng Long Hữu Hối, khai bi liệt thạch, đệ vừa nhìn đã thấy kinh hãi. Cho dù là trâu chọi cũng lăn quay ra chết nói gì lão già kia chứ? Huynh nói phải không?

- Khụ khụ, Hàng Long Chưởng kỳ thực ... cũng không khoa trương như vậy.

- À, ra vậy.

- Ờ ...

Hai người nhìn nhau.

"Quạ quạ” Có tiếng quạ kêu.

Lâu nay Phong ca thâm trầm điệu thấp, làm thế nào hôm nay vừa mở mồm đã nổ như vậy? Ài, xem chừng bị ăn hành nguyên cả sáng, tâm hồn mỏng manh dễ vỡ đã có chút tổn thương.

Tiêu Thiên Phóng rút cục bụm miệng ho nhẹ một cái, phá tan đoạn ngượng ngập :

- E hèm, đang nói đến đâu ấy nhỉ?

- Đến đoạn ... Hàng Long Chưởng đại triển thần uy.

- À, phải rồi. Câu tiếp của lão ca chính là, "không ngờ lão đệ lại giấu diếm khí lực thâm sâu đến vậy, ngay cả ta cũng hoàn toàn không nhận ra".

- Khục ... đại ca quá khen.

Lần này Phong ca không chém gió được.

Chuyện này nói thế nào mới tốt? Lỡ mà Tiêu Thiên Phóng nổi hứng muốn so nội lực, đến lúc đó mà không xuất ra được kỳ chiêu như vừa rồi, chính là tiểu đệ khinh thường đại ca rồi.

Tiêu Thiên Phóng trầm ngâm chốc lát lại nói :

- Ta còn đang nghĩ có nên dạy cho đệ một ít võ công Cái bang ...

Lăng Phong quá đỗi mừng rỡ, không để hết câu đã chụp lấy vai Tiêu Thiên Phóng :

- Trời, thật sao?

- Nhẹ, nhẹ thôi. Lão ca ngươi vừa vấp đá, vai bị đau đó.

Lăng Phong suýt úp sấp, miễn cưỡng nói :

- Ý đệ là ... liệu có phù hợp không?

- Phù hợp gì?

- Hàng Long Chưởng kia là trấn phái Cái bang.

Tiêu Thiên Phóng nhìn Lăng Phong mà mồ hôi nhỏ giọt, thằng này cũng quá tham đi. Y cũng không có nói sẽ chỉ Hàng Long Chưởng.

Có điều phong độ làm đại ca, cũng không thể ngay mặt từ chối.

- Đệ là ngoại vi đệ tử của trưởng lão Cái bang, vậy chính là một nửa người của Cái bang, cho nên ...

Nghĩ gì đó gã vuốt vuốt cằm :

- Mà nghĩ lại thì hình như không hợp.

- Hả? - Lăng Phong chưng hửng.

- Đệ có nội lực như vậy, học Hàng Long Chưởng cũng không tốt.

- Vì ... Vì sao chứ?

Tiêu Thiên Phóng một bộ trưởng giả giảng giải :

- Võ công Cái bang như Hàng Long Chưởng đều cương mãnh, thuộc về dương cương khí. Những môn võ công khác, kể cả theo dương cương vẫn có thể luyện nội lực Thái Cực. Đáng tiếc Hàng Long Chưởng có chút đặc thù, không như vậy được. Nếu đã không phải khí lực dương cương tuyệt đối không thể xuất chiêu. Nội lực của đệ là thuần Thái cực ... Ài.

- Đại ca, có câu này đại ca đừng để tâm.

- Câu gì?

- Đại ca có biết cho người ta hy vọng rồi dập tắt hy vọng đó là tội nhân thiên cổ không?

- Khụ khụ ... Không phải thất vọng, võ công thuộc thái cực trong võ lâm cũng không yếu. Đệ tu vi như vậy, sớm muộn cũng thành tài mà thôi.

Lăng Phong xám xịt, hai hàng lệ chực tuôn trào. Thế thì đừng có hứa hẹn lung tung.

Lăng Phong lâu nay không ham hàng hiệu, luyện võ công chỉ mong tối tinh giản đề cao thực dụng. Nhưng Hàng Long Chưởng quá nổi tiếng đi, không thể không mơ mộng một chút.

"Cái khí lực chết bầm này, ngăn cản đường công danh của lão tử."

Lão đùi gà trưởng lão Cái bang cũng từng nói một câu y như vậy, nhưng về thần lực. Lão nói hắn thần lực thuộc về bí chữ "vô", khác hẳn bí chữ "ý" của lão ta, không dạy bảo gì được. Xem ra Phong ca vô duyên với Cái bang.

Chờ chút, nói vậy không những Cái bang, toàn bộ phe Phật gia Lăng Phong đều vô duyên. Nghĩ tới nghĩ lui, hình như chỉ có Đạo gia là theo Thái cực.

"Đen thui, lão tử ghét nhất là đạo sĩ, thế mà chỉ có thể học võ công của đạo sĩ."

- Có điều, sao đệ vừa rồi lại không dùng đến nó nữa?

- À, cái này thì ...

Lăng Phong ấp a ấp úng, chính hắn còn không biết, mãi mới bổ ra được một câu :

- Là thế này. Chiêu này của đệ cần thời gian hồi phục, lại hơi ... lâu một chút.

- Hơi lâu?

Lăng Phong liều mạng nhẩm nhẩm một hồi, giơ lên 2 ngón tay.

- Hai khắc?

Lắc đầu.

- Không lẽ ... hai canh giờ?

Lăng Phong vẫn buồn bã lắc đầu.

- Chứ bao lâu? Chẳng lẽ phải cần ... 2 ngày.

Xưa nay trong giang hồ, chiêu thức nội công cần 1 2 ngày mới hồi phục không phải không có. Có điều nghĩ lại, có thể biến tu vi từ 2 năm thành cả chục năm, đây chính là tuyệt kỹ có một không hai, chỉ có 2 ngày cooldown xem ra vẫn chấp nhận được.

Lăng Phong cẩn trọng nhẩm lại một chút. Từ lúc gặp Liễu Thanh Nghi ở Vĩnh Lạc trấn cho đến giờ, đại khái cũng vào tháng 9 này đây.

Hắn liền bày ra bộ mặt thiện lương nhất của mình, thành thật đáp :

- Hai ... năm.

- Gì?

Tiêu Thiên Phóng hoảng sợ sầm mặt.

- Tiêu đại ca, không sao chứ?

- Ta ... phải tĩnh tâm một lát.

...

Ngay khi đám Lăng Phong bị đánh bay ra khỏi căn miếu, người của U Minh Cung liền lao vào trong xem xét.

Bạch Tiểu Thư liếc mắt hỏi tên thủ hạ thân cận Kim Kiếm :

- Sao rồi?

- Trang chủ bị một thanh phi đao đâm xuyên tim. Hơn nữa ...

Kim Kiếm cúi đầu nói chầm chậm, có lẽ e sợ Bạch Tiểu Thư phát hỏa :

- Mắt mũi đều trào ra máu đen, xem chừng bị độc phát công tâm.

- Hừ!

Ánh mắt Bạch Tiểu Thư trở nên sắc lạnh, dù gì Bạch Vân Thành cũng là người thân của ả.

Tần Quyền bỗng cười vang :

- Tứ ca, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong a, không ngờ huynh lại cao tay như vậy.

- Mặt ta thì làm sao? Mà, ngươi khen hay hại ta đó?

Lăng Phong toát mồ hôi.

Quả nhiên, Tần Quyền vừa nhắc khéo, xung quanh liền nghĩ ra mấu chốt :

- Phải rồi, phi đao?

Ở đây từ đầu tới giờ chỉ có một người chơi phi đao, chính là ... Lăng Phong.

- Nhìn ta làm gì?

Lăng Phong bất khả tư nghị, phi đao có độc hay không chẳng lẽ hắn là người xuất còn không biết?

Cái này cũng không phải trọng yếu. Trọng yếu là, phút cuối kẻ Lăng Phong nhắm đến là Cao Đào, đâu phải Bạch Vân Thành. Hắn biết rõ phi đao của mình chẳng làm gì được lão ta, có ném cũng vô ích. Làm thế quái nào lại có phi đao xuyên tim?

Lúc này Cao Đào đang ôm ngực rên rỉ ở một bên, ánh mắt căm thù nhìn Lăng Phong nhưng lại không nói lời nào.

Như Vân sát thủ giờ này chỉ còn 2 người Ma Phong và Nha Đao là lành lặn nhất. Có điều cả 2 tên đều bộ dạng lạnh lẽo không chút mảy may quan tâm đến sống chết của đồng môn, gián tiếp xác nhận nghi ngờ lên người Lăng Phong. Thực tế chính chúng bên trong miếu còn cố ý làm ngơ để Lăng Phong tập kích Cao Đào thành công, ý đồ không thể đoán ra rõ ràng.

Nha Đao bỗng nhìn Lăng Phong cất giọng trầm thấp :

- Hừ, hóa ra ngươi chính là kẻ hạ độc thủ, khó trách sư phụ ta nói có kẻ muốn ám sát.

- Ồ?

Đám đông tròn mắt, còn có màn này?

"Gì đây? Ngậm máu phun người?" Lăng Phong bật ngửa.

Nha Đao cùng Ma Phong là hai kẻ âm trầm nhất trong Như Vân, từ đầu tới giờ chỉ lặng im hành động rất hiếm khi nói chuyện. Nhưng phàm những kẻ như vậy lời nói càng có trọng lượng, không nói thì thôi, vừa nói liền tạo phong ba.

Lăng Phong còn chưa kịp nghĩ nên nói gì, đã bị Nha Đao tiếp tục thêm dầu vào lửa :

- Ngươi nói giao ra đồ vật nọ, khiến sư phụ không đề phòng liền ra tay đánh lén, tất cả chúng ta đều nhìn thấy. Cao Đào nhận ra âm mưu của ngươi, liền bất chấp tính mạng chắn giúp sư phụ mới ra nông nổi này.

“WTF?” Lăng Phong chính thức choáng váng.

Vừa rồi giao tranh bụi đất mù mịt che hết, bên ngoài cũng ít nhiều bận rộn canh chừng nhau, không có mấy người hiểu rõ tình huống. Chuyện đám Cao Đào đột ngột quay đầu phản bội Bạch Vân Thành lại càng ngoài dự đoán. Cho nên việc Lăng Phong còn sống trở ra đã là điều khó hiểu, chứ nói gì đến việc hắn chính là người ra tay giết Bạch Vân Thành?

Đầu năm nay chuyện hư cấu cũng nhiều lắm, nhưng đều không bằng cái này đi.

Đám đông chuyển ánh mắt nhìn về Tiêu Thiên Phóng, "nhân chứng" cuối cùng còn sót lại. Thầm nghĩ Phóng ca là người chính trực, chắc sẽ không dựng chuyện chứ?

Chỉ thấy Tiêu Thiên Phóng đang vận khí bình thản cười nói :

- Haha, lão già đó chết rất đáng. Lăng huynh đệ, ngươi từ giờ là huynh đệ của ta chắc rồi.

- Tiêu Đại ca, cái này liên quan đến trong sạch của đệ đó, có thể nói rõ ràng chút được không?

Lăng Phong dở khóc dở cười, còn tưởng Tiêu Thiên Phóng sẽ nói giúp câu công đạo.

Tần Quyền chen vào :

- Tứ ca, việc này là việc tốt mà, huynh giết hay ai giết mà chẳng như nhau.

- Tốt cái gì chứ? Là giết người đó. Lão tử là người văn minh, mà thôi bỏ đi nói các ngươi cũng không hiểu. Nhưng cứ nhìn lại mà xem, ở đây đánh qua đánh lại đều chỉ nằm liệt ra đất giả chết mà thôi, ta lại thành kẻ giết người ...

Cả đám đang nằm dưới đất đều nheo mắt nhìn Lăng Phong chửi thầm. Thằng này chả biết quy tắc giang hồ gì cả.

Mặc dù nói đã là "người trong giang hồ" đều phải có tí máu mặt, sẵn sàng giết người không gớm tay. Kỳ thực đều là trường hợp cực chẳng đã mới thế. Cái trò giang hồ này, boss tranh nhau là chuyện của boss, anh em đi theo đều góp vui diễn vai phụ thôi. Đi kiếm ăn xem tình hình giả chết chính là kỹ năng cơ bản.

Tần Quyền gãi gãi đầu :

- Ờ thì ... hắn là ác nhân mà. Lỡ giết cũng đâu có sao.

- Bổn Thử đồng ý với cách nghĩ này.

Bạch Ngọc Đường phẩy phẩy quạt tỏ vẻ đồng ý.

- Ngươi đồng ý cái rắm? Anh đây vào giang hồ chưa gì bị mang tiếng hạ độc thủ, sau này làm sao hành hiệp trượng nghĩa?

- Gì? Tứ ca muốn hành hiệp? Cái này ...

- A-di-đà Phật, thiện tai, thiện tai. Phật nói, nói dối tạo nghiệp.

"Móa, kết bạn sai lầm, toàn thọc gậy bánh xe."

Lăng Phong vì sao e ngại? Cứ nhận cũng có làm sao?

U Linh sơn trang tuy là tổ chức sát thủ, nhưng cũng không ai nói sát thủ là kẻ đại gian ác. Nghề cả thôi. Ngược lại, còn "ngầu" nữa là đằng khác.

Trọng yếu là, nhận mình giết lão ta, lợi không bằng hại. Lão Bạch cũng không phải loại cô độc trong rừng, lão ta có người thân có bằng hữu, nói không chừng còn có vợ con rơi rớt đâu đó. Giết lão xong, ai mà biết ngày nào đó sẽ bị cả bầy tới báo thù?

Mà Lăng Phong lo nhất chính là, lão Bạch liệu có ôm nợ nhà nào chưa trả hay không? U Linh sơn trang là tổ chức sát thủ, lỡ như đang thầu tầm chục vụ, đùng một cái bị Lăng Phong chặt rơi mất thủ lĩnh. Các nhà đầu tư đòi tiền cọc ai đây? Không ở kẻ giết Bạch Vân Thành thì còn ai?

Bạch Ngọc Đường nhìn ngang nhìn dọc, nhíu mày đăm chiêu :

- Bổn Thử vân du giang hồ cũng có chút kinh nghiệm, nhìn tình hình này ... có vẻ hơi bất lợi đó.

- Đa tạ Bạch huynh chỉ điểm.

Lăng Phong gắng gượng giơ ngón cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.