Triển Chiêu đi một lúc, mấy người Tiêu Thiên Phóng mới từ chỗ nấp đi ra. Dù sao bọn họ cũng là người trong giang hồ, tiền án tiền sự người nào cũng có, ngại nhất là gặp quan sai.
Lăng Phong đưa mắt nhìn sang, thấy đi cùng Thành Bích còn có 2 tiểu cô nương, Như Ý và Phi Yến. Như Ý im lặng, Phi Yến thì đang nhìn quanh quất, đôi mắt tròn to tò mò.
Hắn trìu mến hỏi :
- Sao nàng lại đem cả Như Ý theo ra đây?
- Đêm qua có kẻ lạ quấy rối khách điếm, ta không an tâm để hai tỷ muội ở đó.
Thành Bích vừa nói vừa vuốt tóc hai cô bé. Phi Yến cũng trạc tuổi Như Ý, vừa hay coi như tỷ tỷ.
Lăng Phong nghe vậy trầm mặc.
Có câu đàn ông có vợ con mới chính thức trưởng thành. Lăng Phong kể cả kiếp trước cũng chưa từng có vợ, chỉ chơi qua đường. Xuyên không hơn 2 năm vẫn lông bông nay đây mai đó, lúc đánh nhau căn bản chẳng sợ hãi cái gì. Mãi tới lúc này, hắn mới chân chính nhận ra trách nhiệm trong cuộc đời một nam nhân là gì. Kể cả kia không phải con ruột hắn.
Thành Bích lại nhẹ giọng :
- Ngươi ... đã lấy được vật kia chưa?
Xem chừng Thành Bích vẫn còn một ít bảo thủ, khi đứng với người ngoài vẫn chỉ xưng “ngươi”, chứ không xưng “chàng”.
Lăng Phong cũng không có tâm đùa cợt, nói :
- Lấy được, mà mất rồi.
Thành Bích là nữ tử tinh ý, nàng phát hiện Lăng Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tham-phong-van/2035895/quyen-9-chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.