Dương Diệu Chân ngồi trong xe ngựa, một tay buộc lại mái tóc đuôi gà "độc quyền", một tay vén rèm xe nhìn ra ngoài nghĩ ngợi lan man.
- Hừ, nam nhân cổ đại, vừa nghe đến một vợ một chồng liền phản ứng lớn như vậy. Tức chết ta!
Nha đầu Băng Băng bên cạnh lí nhí :
- Tiểu thư, “tam thê tứ thiếp” thì có vấn đề gì sao?
- Đương nhiên có. Ngươi nghĩ đi. Nam nhân bằng vào cái gì mà có thể lấy nhiều vợ, trong khi nữ nhân chúng ta lại không thể. Mà ta chỉ yêu cầu hắn phải chung tình với một mình ta, như thế rất khó sao?
- Nô tì thấy nữ nhân khác đều vậy cả, cũng đâu có sao ...
Dương Diệu Chân bực bội giảng :
- Lạc hậu. Đó là vì ngươi không đi đây đi đó mà thôi. Ta biết có một quốc gia, nữ nhân chỉ việc ăn chơi nhảy múa, nam nhân sắp hàng theo đuổi. Chúng ta chỉ việc chọn xem ai giàu nhất, à ... phù hợp nhất. Còn đám nam nhân thối kia, thậm chí có kẻ không tìm được vợ, còn phải tự yêu nhau.
Nha đầu Băng Băng lấy tay che ngực kích động :
- A! Nam nhân chỗ kia, thật là bất hạnh nha.
Ài, Băng Băng cô nương nói bâng quơ, thế nhưng chính là hiện thực khổ đau của toàn bộ thanh niên hiện đại.
Phạm Băng Băng lại ngước mắt tò mò :
- Tiểu thư, vậy nam nhân hợp cách phải thế nào?
Dương Diệu Chân bị hỏi trúng lý tưởng, hai tay nắm vào nhau bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tham-phong-van/2035873/quyen-9-chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.