9 tên Như Vân sát thủ đang tập trung quanh một lão nhân, trường bào xám trùm kín đầu. Cạnh đó còn có một thiếu niên thân thì đồ đen, trên mặt lại sáng loáng một tấm che mặt bằng bạc.
- Hừ, lại thất bại?
Một giọng già nua phá vỡ không khí trầm lặng.
- Chỉ một tiểu tử vô danh, các ngươi năm lần bảy lượt cũng không hạ thủ nổi. Hay còn chờ lão phu đích thân ra tay?
- Đệ tử biết sai, mong sư phụ trách phạt.
Lão nhân có vẻ còn có chuyện khác phải lo, cũng không truy cứu tiếp chỉ hừ lạnh :
- Đương nhiên sẽ phạt các ngươi. Ma Phong, võ công của tiểu tử đó ra sao?
Ma Phong là người cầm kiếm, gã cất giọng trầm thấp :
- Không thể xác định được môn phái. Căn cơ vô cùng hỗn loạn ...
- Nói cụ thể!
- Quyền cước rất tầm thường. Thân pháp tương tự Cái bang Cẩu Thoái Công, nhưng lại tạo được ảo ảnh, mặc dù vẫn chưa thành thục.
Cao Đào vội vã bổ sung, gỡ gạc chút mặt mũi :
- Đệ tử giao đấu hai lần, phát hiện hắn có một tầng chân khí hộ thể, dường như của Chung Nam Toàn Chân giáo. Tu vi nội lực tuy không bao nhiêu, nhưng thần lực lại cao bất thường. Ngoài ra ... hình như đã học được Cửu Âm Tâm Kinh, một khi thi triển nội lực đột ngột đề thăng, khiến chân khí hộ thân cũng tăng gấp bội theo, còn khó đối phó hơn trước. Chính vì vậy mới khó kết liễu.
- Ngươi đang trách lão phu không dạy Tâm Kinh cho ngươi?
- Đệ tử không dám ...
“Lão Bát” Cao Đào mồ hôi nhỏ giọt, còn kèm chút hổ thẹn.
Lão nhân đang mắng là sư phụ bọn hắn.
Bạch Vân Thành, trang chủ U Linh sơn trang, đồng thời là Quốc sư từng gặp Thành Bích.
Trước nay chuyện ám sát của Như Vân, Bạch Vân Thành đều phóng tay để Như Vân tự làm, lão rất ít khi nhúng tay vào. Nhưng riêng lần này Bạch Vân Thành buộc phải để ý. Lăng Phong và Cố lão phá U Minh Cung của Bạch Tiểu Thư, mà Bạch Tiểu Thư kia lại là huynh đệ ... à huynh muội với lão.
Chẳng qua, để ý thì để ý. Bạch Vân Thành vẫn không xem Lăng Phong vào đâu.
Bằng vào vài dữ kiện, Bạch Vân Thành đoán được Lăng Phong là một “bán hồn”. Chỉ có như vậy mới có thần lực và luyện được Cửu Âm mà không bị phản phệ. Lão cũng không quá bất ngờ, vì bản thân lão cũng là một “bán hồn”.
Điều khiến lão e ngại, là lão già bên cạnh Lăng Phong. Lão bất tử kia khả năng là một “siêu hồn”.
Vừa rồi Bạch Vân Thành cử Như Vân sát thủ đi, chẳng qua để thử Lăng Phong, nói đúng hơn là để nhử Cố lão rời khỏi vị trí. Chính vì vậy, vừa rồi đám Như Vân sát thủ mới đánh đấm như đùa. Chỉ không ngờ không cần Cố lão Lăng Phong cũng đuổi được Như Vân.
Có điều, “bán hồn” “siêu hồn”, lại là cái gì?
2 chữ “tướng hồn” là do Thiên Sư đạo đặt ra, lâu dần thành từ ngữ chung trong giới liệp hồn. Chẳng qua, chân tướng về tướng hồn là vô cùng vô tận, liên quan đến thần ma tam giới bí ẩn thiên địa, chứ không đơn giản chỉ một đám vong hồn đoạt xá là xong. Cho nên, không phải tướng hồn nào cũng như nhau.
“Bán hồn” “siêu hồn”, là hai khái niệm phân loại tướng hồn.
Có điều hiện không phải lúc lan man, chuyện này tạm sẽ nói sau.
Bạch Vân Thành cũng không tra hỏi tiếp chuyện Lăng Phong, mà trầm giọng phân phó :
- Bây giờ các ngươi đến Tấn Vương phủ, ta còn phải đi một chuyến Dương gia.
Bên cạnh, “mặt nạ bạc” Ngân Diện bỗng chắp tay :
- Sư phụ, đệ tử muốn đi với bọn họ.
- Ngươi vẫn muốn trả thù?
- Sư đệ chủ quan chết trong tay kẻ này. Đệ tử không lúc nào không muốn phục thù cho sư đệ.
Bạch Vân Thành cất giọng giáo huấn :
- Ngươi không nghe lời lão Nhị và lão Cửu vừa nói sao? Hắn bây giờ đã hơn ngươi.
- Đệ tử không phục. Tên kia chỉ học trộm được dăm ba kỹ xảo, làm sao có thể ...
- Hừ, ngươi từ nhỏ tự cho mình là kỳ tài võ học mà sinh tự phụ, cũng trách ta ...
Ngân Diện im lặng, có điều hơi thở vẫn nặng nề.
Bạch Vân Thành quá hiểu tính khí của hắn, chỉ thở dài :
- Cũng tốt. Xem ngươi luyện tâm kinh đến đâu. Đừng để mất mặt lão phu ... Các ngươi cũng đi theo nó đi, lần này làm cho tốt.
- Đa tạ sư phụ.
Ngân Diện chắp tay lĩnh mệnh.
Đám Cao Đào lại thầm liếc nhau oán hận.
Bạch Vân Thành có tổng cộng 11 đệ tử. Ngân Diện là người nhập môn thứ 10, sau hắn là Thiết Kiếm, kẻ bị Lăng Phong đâm chết.
Thiết Kiếm Ngân Diện tên thật là gì, ngay cả trong Như Vân cũng không ai biết. Bọn chúng cũng không quá thân thiết với hai người này, bởi Thiết Kiếm Ngân Diện chưa bao giờ tham gia vào đội hình Như Vân.
Ban đầu, đám Cao Đào còn cho rằng vì 2 tên sư đệ này chưa đủ mạnh, nên sư phụ mới không cho gia nhập Như Vân. Nhưng về sau, bọn họ phát hiện sự thật trái ngược. Bạch Vân Thành chỉ xem bọn họ là lâu la, chạy việc ám sát kiếm tiền. Thiết Kiếm Ngân Diện mới thực sự là đệ tử của lão. Thậm chí, đám Cao Đào còn nghi Ngân Diện chính là con rơi của lão ta, chứ già như vậy rồi mà chả thấy vợ con gì.
Mối quan hệ trong U Linh, cứ thế dần rạn nứt.
Đám Cao Đào không cam tâm, cho nên mới hẹn nhau tìm Lăng Phong, dù bề ngoài là theo lệnh Bạch Vân Thành, nhưng chính bọn chúng cũng lại âm thầm muốn cướp Cửu Âm, đề thăng thực lực.
May mắn cho chúng là, Bạch Vân Thành đang phân tâm chuyện khác. Bằng không với con mắt của lão, chỉ e liếc mắt là nhìn ra tâm cơ của cả đám.
Chẳng qua, Cao Đào cũng không vì vậy mà chủ quan. Gã làm đệ tử Bạch Vân Thành non chục năm, biết rõ chuyện đêm này không sóm thì muộn cũng sẽ bị để ý đến. Đến lúc đó bọn chúng sợ là khó mà sống yên.
Chờ cho Bạch Vân Thành đi mất, Cao Đào bỗng liếc mắt tránh Ngân Diện ở xa, khẽ nói với người ở trước :
- Lão Nhị, chuyện ta nói với ngươi ...
- Xong đêm nay đã tính sau.
Ma Phong lạnh giọng ngắt lời, khuôn mặt không nhìn ra chút biểu cảm nào.
Bóng tối lại bao trùm.
...
Cùng lúc, ở một gian mật thất đâu đó.
Khung cảnh mờ ảo màu sắc xám xịt, điển hình cho thế lực phản động ... à phản diện sắp lộ mặt.
- Bẩm Cửu gia, có tin từ Thái Nguyên.
- Mảnh bảo đồ đã vào tay rồi sao?
Một giọng nói bình thản vang lên. Người nói là một trung niên tầm 50 tuổi, y đang chăm chú nhìn vào một bức tranh mỹ nhân.
Tên thủ hạ truyền tin có chút rụt rè, đáp :
- Vẫn chưa. Chẳng qua mọi việc vẫn như Cửu gia đã tính toán. Mạch Dũng Hồng Tuyết, còn có thêm người của Di Hoa Cung, có lẽ chỉ trong nay mai là thành.
“Cửu gia” tuy tỏ vẻ không hài lòng, nhưng lại không vội vã hỏi tội thủ hạ kiểu Bạch Vân Thành. Y tiếp tục ngắm nhìn bức tranh của mình.
Tên thủ hạ nghĩ gì đó, lại hỏi :
- Tiểu nhân có điều không hiểu. Tàng bảo đồ kia, Cửu gia vì sao cố ý để người Kim biết?
Cửu gia rút cục dừng xem tranh, quay sang hạ giọng :
- Kim cũng có nhiều loại Kim. Tích Tân Mộc gia là người Tiên Ti, với người Nữ Chân không có bao nhiêu lòng trung thành. Kho báu của Chu Xán không chỉ có vàng bạc vạn kim, mà còn chứa đựng bí ẩn đoạt thiên hạ. Đưa cho Mộc gia một nửa tin tức, coi như châm thêm một mồi lửa cho thiên hạ càng loạn thôi. Còn muốn từ một mảnh bảo đồ đã tìm được kho báu? Hừ, đâu có dễ như vậy?
Tên thủ hạ xem như đã hiểu, lại nói :
- Chỉ là, Thái Nguyên hiện có 2 mảnh, nhưng dường như Cửu gia không muốn lấy cả 2? Như vậy có phải hơi đáng tiếc không?
- Làm sao ngươi biết bản vương không muốn?
- Vì ... ở phía Tấn Vương, tiểu nhân không thấy có người nào trong Cửu môn ...
Tên thủ hạ nói nửa chừng thì thấy vẻ mặt của chủ nhân, gã lập tức ngậm miệng.
Gã tuy là thân cận của Cửu gia, nhưng có nhiều chuyện căn bản không được biết. Xem ra Cửu gia đã bí mật sắp xếp.
Gã đưa tin lâu nay, cũng biết chủ nhân mua chuộc một nhóm thổ hào làm lâu la, liền đoán bừa nói :
- Tiểu nhân ngu muội, vẫn là Cửu gia nhìn xa trông rộng. Chẳng qua, tên Triều Lam kia, tiểu nhân nhìn thế nào cũng thấy không có gì đặc biệt. Vì sao Cửu gia lại tin tưởng hắn? Thay vì hắn, để người của Cửu môn đích thân ra trận, vừa hiệu quả vừa bí mật.
Cửu gia cười khinh miệt :
- Triều Lam sao? Trong ván cờ này, hắn chỉ là một con tốt chờ chết mà thôi.
Cười xong, Cửu gia lại ra vẻ nghiêm trọng :
- Có điều, người nhắc đến Triều Lam, cũng nhắc bản vương một chuyện.
- Ý Cửu gia là ... ma nữ Thiên Diện kia?
Cửu gia trầm giọng :
- Chính xác là thế lực sau lưng ả. Nếu không có bọn chúng, bản vương đã nắm chắc 8 phần có thể kéo ả về dưới trướng. Đám nửa người nửa quỷ kia lâu nay thu mình ẩn náu, vốn không ảnh hưởng đến chúng ta. Nhưng chỉ cần có chuyện khiến chúng lộ diện, thì lại chính là trở ngại lớn nhất của bản vương.
Tên thủ hạ có vẻ rất muốn hỏi “nhân quỷ” kia rút cục là những ai? Nhưng làm sứ giả ở đây một thời gian, hắn cũng biết có chuyện mình được phép hỏi, có chuyện không.
Cửu gia lại hỏi :
- Phía Tô Châu ra sao rồi?
- Bẩm, Từ gia xem như đã đồng ý. Cửu gia ánh mắt nhìn xa trông rộng, tính toán như thần minh ...
- Được rồi, lời thừa để ra sau đi.
Tên nọ liền ho khan nói :
- Hiện tại trong Giang Nam Ngũ Thế Gia, đã có 3 nhà chịu phụ thuộc. Tiếp theo chỉ còn Lăng gia và Lôi gia. Lôi gia cứng đầu, có chút khó khăn. Riêng Lăng gia, giống như đang có nội đấu, gần đây rất suy sụp, trưởng lão tộc trưởng thay nhau chết, gia sản thậm chí còn bị chính Từ gia đoạt dần. Lúc này nếu Cửu gia đến lật một cái, khẳng định sẽ thu vào tay.
- Lăng gia?
Cửu gia nghe đến Lăng gia, thái độ có chút cổ quái :
- Lăng gia tạm để đó đã. Gia tộc này bản vương tự có tính toán.
- Cửu gia Thiên Tuế, thuộc hạ tuân mệnh.
Tên thủ hạ nhận lệnh, vẫn không quên đệm một câu vuốt mông đằng trước. Chỉ là bẩm báo xong vẫn không chịu lùi ra, ánh mắt len lén nhìn lên :
- Cửu gia, Đoạn Cân hoàn tháng này ...
Cửu gia nghe vậy mới phẩy phẩy tay.
Chỉ thấy một nha hoàn bưng khay gì đó đi lên phía trước, bên trên có vài hộp gỗ tinh xảo màu nâu.
- Một khi các ngươi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ có thuốc giải dứt điểm.
- Đa tạ Cửu gia. Kể cả không có thuốc giải, chúng tiểu nhân vẫn nguyện vì Cửu gia trung thành trọn đời, chết không từ nan ...
Phía sau vẫn còn một đoạn lời nhảm.
Chờ cho đám kia rời đi, vẻ mặt Cửu gia bỗng biến tang thương. Lão đưa ánh mắt nhìn về một hướng vô định, lẩm bẩm :
- Lam Nhi, nàng có nhìn thấy không? Mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]