Đây là một tòa biệt viện, u tĩnh mà xinh đẹp.
Trên cửa lớn có thể thấy hai chữ "Mịch lâu". Kỳ quái nhất là, chữ Mịch kia thế nhưng lại dùng giản thể (幂). Phải biết rằng thời cổ đều dùng phồn thể. Giản thể phải đến thời hiện đại mới xuất hiện.
Tòa biệt viện này tuy chiếm diện tích không lớn, nhưng kiến trúc phá lệ tinh xảo, hồ nhỏ hoa viên, đình đài lầu các, mọi thứ đều có. Khuôn viên có vài đại hán mặt âm trầm cảnh giới, còn có vài nha hoàn mi thanh mục tú, bên trong còn mơ hồ tiếng đàn êm tai.
Trước sân, một vị công tử ăn mặc hoa quý đi đi lại lại, chốc chốc lại vỗ tay, chốc chốc lại vỗ đầu, miệng lẩm nhẩm học thuộc lòng gì đó. Cạnh gã là một thanh niên khuôn mặt sạm đen, áo quần đai lưng tuy gọn gàng, nhưng vừa nhìn qua liền biết toàn đồ siđa rẻ tiền.
Mãi một lúc mới nghe công tử nọ thấp giọng :
- Ngươi đứng ở đây, chờ bổn Vương gọi thì vào.
- Hiểu.
Tên kia chắp tay vâng dạ.
Vị công tử nọ xoay lưng, vừa bước một bước bỗng nhớ ra điều gì, quay lại thấp giọng nhắc :
- Lúc vào nhớ nhỏ nhẹ, nàng ấy không thích bị làm phiền ...
- Đã hiểu!
Tên kia lại gật đầu, có chút mất kiên nhẫn.
- Ngoài ra ...
Tên thanh niên ngáp một cái rõ to, cằn nhằn :
- Ài, biết rồi biết rồi. Ta ngay cả cơm sáng còn chưa kịp ăn đâu.
Cả khuôn viên đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tham-phong-van/2035860/quyen-8-chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.