Lâm Hàm Uẩn đang lâm vào tưởng niệm.
Cô biết, tên kia suốt đường đi chỉ giả vờ thô lỗ mà thôi, kỳ thực lại rất bao dung. Cho nên hôm nay mới tặng cô kỷ vật, à không đúng, kia vốn là đồ của cô ... Không sao cả, quan trọng là tâm ý.
Nhưng mà, ai lại làm chuyện tặng kỷ vật giữa đường chứ, thật là ngại chết người mà ...
Cô bẽn lẽn nhận lấy, nhắm mắt lại, không gian chợt tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng nhịp đập trái tim cô, và tiếng bước chân vội vã đâu đó.
Bỗng, bàn tay cô như bị ai đó giật mạnh.
Ôi, hắn thật là mạnh bạo, dường như muốn kéo cô ngả vào lòng chăng?
Cô mở mắt muốn nhìn xem ...
- Á, cướp ...
Chỉ nghe tên nào đó chửi lớn :
- A đù, cướp giật?
Nói rồi hắn phi thân đuổi theo.
Lâm Hàm Uẩn chớp mắt nhìn theo. Hắn thật là thô tục, cơ mà lại ... dễ thương.
Ai đó vừa đuổi theo tên cướp, Lâm Hàm Uẩn phát hiện lại có “ai đó” khác đang nhìn mình.
Kỳ quái là, ánh mắt kia hình như xa tận cuối phố.
Xuyên qua dòng người ngược xuôi, cũng chỉ có độc một ánh mắt đó nhìn cô.
Lâm Hàm Uẩn không khỏi nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên cao lớn mặc y phục màu đỏ. Có điều con mắt hắn lúc này lại không nhìn thẳng cô, mà nhìn sang một bên. Nhưng Lâm Hàm Uẩn rõ ràng cảm nhận được, hắn vẫn đang nhìn cô.
Cô không khỏi bẽn lẽn lần hai, quên luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tham-phong-van/2035812/quyen-8-chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.