Mặt trời đã lên.
Đêm qua trời mưa, buổi sớm không khí trong lành, ánh nắng nhè nhẹ còn cả tiếng chim hót líu lo.
"Cộc cộc"
Lăng Phong bị tiếng gõ cửa đánh thức, uể oải nói :
- Biết rồi, dậy ngay.
Nói xong lại nhắm mắt ngủ nướng. Đêm qua giả tẩu hỏa nhập ma, về sau vẫn bị ai đó nổi giận lôi đình, không chút khách sáo đạp ra khỏi phòng, khí lực cũng bị tổn thất ít nhiều, cần phải bù đắp lại.
"Cộc cộc"
Lại có tiếng gõ.
Lăng Phong lần này giọng có chút buồn bực :
- Ai đấy? Chờ chút đi.
Hắn chậm chạp đá chăn ngồi dậy, trên thân chỉ mỗi cái quần cộc.
Nhân tiện nói, chỗ quần CK hắn tự thiết kế đã ném lại Triều gia trang, hiện tại hắn lại phải dùng “quần nhỏ cổ đại”, chính là cái kiểu quần cộc này. Cái thứ này căn bản không có chức năng nâng niu bảo vật gì, lại cũng không thể mặc 2 3 cái một lúc chồng lên. Phong ca chỉ đành xem như quần lửng, còn bên trong ... thôi cứ để cho nó tự do.
Phòng riêng một mình, ai nhìn đâu mà lo.
Thầm nghĩ gõ cửa đùa dai như vậy có lẽ là Cố lão, Lăng Phong cũng không mặc thêm gì, cứ thế mở cửa.
Cửa vừa hé.
"Aaa"
"Ôôô"
Một giọng nam một giọng nữ đồng thời hét lên. Phong ca cả người chỉ có quần đùi, phần trên bạo lộ, hắn vội vã ôm tay che ngực. Đối phương thế nhưng không hề để ý ngực Phong ca, lại nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tham-phong-van/2035789/quyen-7-chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.