Sau chừng một canh giờ, bên trên mặt đất.
- Haha, số mệnh, đúng là số mệnh. Bổn tọa vì quyển kinh này lưu lạc 600 năm, bây giờ lại thấy nó, đúng là trời định mà.
Một giọng cười già nua đầy tang thương cất lên, khiến chim chóc bay tán loạn.
Đám Lăng Phong vừa ra khỏi mật đạo, đã thấy Cố lão điên đứng cười không ngừng, trong tay cầm một quyển trục gì đó. Đám đông Đại Đao Diêm Bá trên người còn có dấu vết giao tranh, xem ra vừa đại chiến.
Lăng Phong tiến lại gần Cố lão, kỳ quái hỏi :
- Vừa đánh nhau?
- Đúng vậy, bọn ta vừa khổ chiến với tri kỷ của ngươi?
- Tri kỷ của ta? - Lăng Phong giật mình.
"Nguyệt Dung? Công Tôn Dao? Hay Liễu Thanh Nghi?" Lăng Phong nghĩ nghĩ.
Lão Cố từng đột nhập tâm cảnh Lăng Phong, từng nhìn thấy vài chuyện riêng tư của hắn, lão ta biết mặt mấy nàng kia cũng không lạ. Lại nói, Lăng Phong tuy vẫn chưa hiểu rõ "tâm cảnh" cho lắm, nhưng không dám hỏi lão già này. Nói cho cùng, kia là tâm của hắn, là thứ quan trọng nhất của võ giả. Lão già này cổ quái khó lường, lúc này nhắc lại, chẳng may lão ta lại chui vào lần hai thì phiền ra.
Cố lão cười đáp :
- Tri kỷ Bạch Tiểu Thư.
"Ọe"
Lăng Phong ôm cổ nôn lấy nôn để, xong xuôi ngẩng đầu kháng nghị :
- Đã nói rồi, không được vũ nhục nhân cách của ta. Mà, đánh rồi thì người đâu?
- Thả rồi. - Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tham-phong-van/2035776/quyen-7-chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.