Lăng Phong đã trở về phủ, ghé thăm mẫu thân một lần. Thấy bà vẫn nằm bất động, trong lòng xiết lại.
- Mẹ, chờ con tìm thuốc giải cho ngài.
Không thể không nói, thần thuật của Liễu Thanh Nghi quả thật kỳ diệu. Không ăn không uống không bài tiết, hô hấp cực kỳ nhỏ bé, da dẻ vẫn hồng hào nằm ở đó. Không tận mắt nhìn, Lăng Phong tuyệt đối sẽ không tin.
Vừa ra khỏi phòng, thì bắt gặp Công Tôn Dao.
- Huynh sắp đi sao?
- Ừm. Muội ở lại nhớ ...
Còn chưa nói xong nhớ cái gì, Công Tôn Dao đã đỏ mặt ngắt lời :
- Muội biết rồi. Huynh cầm lấy nó đi, đi đường ... cẩn thận.
Công Tôn Dao xòe tay đưa cho Lăng Phong một vật rồi lại chạy đi.
Lăng Phong nhìn lại, vật kia là một túi hương. Hắn chỉ cười nhẹ nhìn theo bóng dáng xinh xắn của nàng, xem ra nàng muốn chúc phúc cho hắn đi. Nếu không phải Hà Bắc nguy hiểm, mẫu thân cũng cần một người chăm nom, Lăng Phong rất muốn đem luôn Công Tôn Dao đi luôn. Hai người vưà du ngoạn vừa hẹn hò tìm hiểu nhau, chính là cảnh sắc tuyệt nhất.
Nghĩ đến đây, Lăng Phong bỗng có một cảm giác cổ quái.
Vân tỷ vì sao muốn đi Hà Bắc, không lẽ tỷ ấy muốn ... đi với hắn?
Chẳng qua, bước ra cổng nhìn thấy gì đó, cái suy nghĩ vừa rồi của Lăng Phong lập tức tắt ngấm.
Lăng Vân chắc chắn sẽ không đi du sơn ngoạn thủy với Lăng Phong hắn, vì có một con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tham-phong-van/2035616/quyen-4-chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.