Mùa đông sắp hết.
Gió thổi nhẹ mang theo chút khí lạnh và hương vị cổ kính.
Tô Châu một màu xanh lục, năm nay tuyết không rơi. Ở một góc nhỏ bên sông, khung cảnh còn đẹp hơn khi có một thân ảnh lung linh.
Ngô Oánh Oánh mấy hôm nay mỗi sáng đều vô tình hữu ý đi ra sau nhà, nàng giống như thành thói quen chờ hình bóng kỳ quái nào đó chạy qua đây. Thậm chí còn cố gắng tu chỉnh trang điểm nhẹ nhàng. Nhưng cũng chỉ một chút, nàng sợ nếu nàng thực sự ăn mặc tỉ mỉ, người kia sẽ không nhận ra.
Ngô Oánh Oánh cũng dành thời gian làm một lần món cháo gà kia. Gà chặt có hơi khó, phải nhờ Hồng phụ nhân cạnh bên, nhưng bát cháo thì nàng tự làm được, nàng nghĩ nó cũng khá ngon. Lúc đó Oánh Oánh vui vẻ vô cùng, nàng còn tưởng tượng cả cảnh mình hếch mũi lên nhìn hắn ăn món này và khen nàng nấu ngon. Mấy ngày nay lúc nào cũng bị hắn ta chỉ trỏ bảo nàng cái gì cũng không biết, khiến nàng rất không phục.
- Ngô cô nương, hôm nay khỏe chứ?
- Ngươi hôm nay muộn hơn một chút ...
- Hếhế, trời mát quá, dậy muộn ...
Thời gian này với Lăng Phong phải nói là không tệ, hắn đã trở thành con cháu Lăng phủ.
Lăng phủ cũng chả mấy ai đi soi, phần lớn đều biết chân tướng Lăng Phong là con rơi của Lăng Chiến. Dù sao, ở những đại gia tộc kiểu này, hàng năm đều có vài tên "con cháu rơi rớt" không biết từ đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tham-phong-van/2035463/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.