Phó Lệnh Nguyệt không nói rõ được tâm tình của mình lúc này, rất âm u cũng rất thống khoái, nói ra miệng rồi có cảm giác như trút được gánh nặng
“Liễu Dung?” Phương Diệu Tổ đăm chiêu lặp lại
“Nữ nhân này tuyệt đối có giá trị để cố sức tìm kiếm” Phó Lệnh Nguyệt kề sát tai hắn, nhỏ giọng “chuyện không nên trì hoãn nữa, chỉ cần tìm được cách khiến nàng mở miệng, chân tướng sẽ phơi bày’
“Được’ Phương Diệu Tổ nhìn vào mắt nàng, hơi có chút thở phào nhẹ nhõm “có Nguyệt nhi giúp thật tốt. Hôm nay ta mới hết lo lắng, chắc chắn là Nguyệt nhi thật sự chọn ta”
“Ngươi hoài nghi cái gì?” Phó Lệnh Nguyệt ngẩn người, chột dạ hô nhỏ “ta đã sớm nói sẽ giúp ngươi, ngươi lại không tin’
“Không phải” Phương Diệu Tổ vuốt ve vai nàng “là ta quả đế ý ngươi, cho nên quan tâm quá sẽ bị loạn thôi”
Phó Lệnh Nguyệt nghe những lời nùng tình mật ý như thế, trong lòng lại thấy chua chát, xót xa hỏi ‘Diệu Tổ, nếu…sau này ta không còn giá trị gì nữa, ngươi còn có thể vậy sao?”từng được huấn luyện ở Mất hồn điện, nàng sao có thể dễ dàng bị hạ gục bởi một câu nghe êm tai. Lúc nam nhân dùng những lời mật ngọt để làm rối loạn lòng của phụ nữ, trong đó có bao nhiêu phần thật tình chứ?
“Ta nói rồi, ngươi không phải Thần nữ cũng là người của ta’ Phương Diệu Tổ cười khổ, ôm lấy nàng ‘thật ra ta càng hi vọng ngươi không phải là thần nữ, như vậy sau này sẽ giảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tham-nuong-tu/2127249/quyen-4-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.