Không thể thiêu Ngô mỹ nhân. Phó Lệnh Nguyệt cũng không muốn trộn lẫn với đám giáo đồ Kiền giáo liền tìm một cái cớ cho bọn họ giải tán
Mặt Sẹo rất lo lắng, lúc gần đi còn lén đưa cho nàng một cái ngọc thiền, nói là có việc gấp thì nên tìm bọn họ thế nào…
Phó Lệnh Nguyệt nhất nhất nghe theo, cho đến khi bọn họ đi khuất bóng mới thở dài một hơi.
Ngọc thiền… Nàng vừa thấy thứ này liền cả người không được tự nhiên, Kiền giáo chọn cái gì làm tín vật không chọn, lại chọn thứ đặt trong miệng người chết có điều chất ngọc này cũng thật hiếm có, hình dạng và cấu tạo phong cách cổ xư, chạm trổ cũng tinh xảo, ngay giữa còn có một lỗ tròn, có lẽ dùng để xỏ dây đeo
“Nguy hiểm thật…” nguy hiểm qua đi, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.
Phó Lệnh Nguyệt bất động thanh sắc thu hồi ngọc thiền, xoay người đi đến bên cạnh Viên Li
Đám quan viên và thị vệ cũng đã khôi phục thái độ như trước nhưng nhìn mấy cỗ thi thể cùng màu đỏ rợn người, trong lòng vẫn run sợ không thôi
‘Viên đại công tử, việc này…’Kiến Dương Chính Án Sát Thôi Kim Phú nhỏ giọng nói
‘Đây là việc của Án Sát đại nhân, Viên mỗ không dám nhúng tay vào” Viên Li không ngốc, không hề tiếp nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này, mà âm thanh đau thương, ánh mắt bi thiết nhìn về phía các thi thể, nói tiếp ‘chuyện vừa rồi thật đáng sợ, Thôi đại nhân nên viết điều trần vào kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tham-nuong-tu/2127221/quyen-3-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.