Nói gì đó?” Viên Li bất đắc dĩ nhìn nàng, bày ra biểu tình dở khóc dở cười
“Bề trên phê bình ta’ Phó Lệnh Nguyệt nhếch môi nở nụ cười ‘không nên đặt ân oán cá nhân vào trong nhiệm vụ, phải có quan hệ tốt với ngươi. Dù sao ta cũng là đại diện của triều đình ở Tả quân phủ, cũng là bên trên muốn trấn an ngươi. Bề trên giáo huấn ta phải nói đúng trọng tâm, sau này phải mật báo tin có giá trị’ nói xong như đột nhiên nhở ra chuyện gì, nhỏ giọng nói “Đại công tử, ngươi yên tâm. Sau này dù ngươi làm gì, ta cũng sẽ không nói, bề trên cũng sẽ không hoài nghi. Ta có lỗi với ngươi sẽ dốc hết sức bồi thường’
Viên Li kinh ngạc nhìn nàng,thẳng người nói “Phó Lệnh Nguyệt ta, không muốn làm gì cả” hắn nghiêm mặt nói tiếp ‘cũng không cần ngươi phải làm gì cho ta. Ngươi cứ chú tâm làm tốt bổn phận của mình, sau này đừng gây thêm việc cho Tả quân phủ là ta yên lòng rồi”
Hắn cố ý tăng thêm ngữ điệu, hai mắt sáng ngời, thần sắc nghiêm túc làm cho Phó Lệnh Nguyệt không biết phải làm sao. Hảo tâm lại bị xem là lòng lang dạ thú. Nàng suy nghĩ cho hắn như vậy, hắn không cảm kích còn châm chọc nàng chỉ gây trở ngại chứ không giúp được gì
Phó Lệnh Nguyệt nghẹn một hồi mới nói “dạ, thuộc hạ tuân mệnh” ai bảo nàng thiếu hắn. Chờ sau này nàng thành công sẽ không chịu im hơi lặng tiếng như thế. Nàng cung kính cáo lui “Đại công tử, thuộc hạ cáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tham-nuong-tu/2127204/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.