Đánh một trận cũng xả được giận, quý tiểu thư kia rốt cuộc cũng phẩy tay áo bỏ đi, trước khi đi còn hung hăng bỏ lại một câu : hôn sự của bọn họ, giải tán.
Phó Lệnh Nguyệt quỳ rạp trên đất, cao hứng nở nụ cười. Con ma men kia thế mà lại e ngại tiểu thư này ? hôn sự là do nhà gái định đoạt ? tiểu bạch kiểm này ở rể sao ?nhưng mà hôn sự này thất bại rồi, thật thảm ah. Trong lòng nàng tràn ngập khói cảm báo thù, đáng đời, cho tên khốn nhà ngươi tra tấn ta, cái này chính là báo ứng, cái này là tự làm bậy không thể sống.
Đám người đi mất, ồn ào náo động cũng không còn. Phó Lệnh Nguyệt cũng không giả bộ nữa. Nàng đứng lên, vỗ vỗ bụi trên người, tao nhã sửa lại xiêm y rách nát trên người trong sự kinh ngạc của nam nhân kia..
Ông trời đã thay nàng báo ứng, thằng nhãi này cũng đã không hay ho gì rồi, nàng còn có việc quan trọng phải làm, tạm thời thacho hắn
Phó Lệnh Nguyệt muốn xoay người rời đi, liếc mắt nhìn thấy xương cá vẫn còn trong tay người nọ, liền xòe tay nói « đưa thứ đó cho ta »
Hắn gọi cái này là băng kình nha, là có ý gì ? nàng chưa từng nghe nói qua, mặc kệ lão đả chủ kia nói thật hay giả, liên quan đến việc giải độc cho nàng, thà lấy lầm còn hơn bỏ sót
Nam nhân kia phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng, quật cường nắm chặ tay
“Buông tay!” Nàng quát nhẹ uy hiếp. Nếu lão nhân kia nói thật thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-tham-nuong-tu/2127178/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.