Chương trước
Chương sau
Chương 920


Lương Tiểu Ý nhìn thẳng Thấm Quân Hoa: ‘Bệnh của tớ chưa được chữa khỏi” Cô nhìn sâu vào mắt Thẩm Quân Hoa, cái nhìn chăm chú mà trước đây chưa từng có, cô ấy nghĩ: “Hiện tại, tớ rất sợ”


Thẩm Quân Hoa vẫn còn đang chìm nổi trong câu nói kia của Lương Tiếu Ý: “Bệnh của tớ chưa được chữa khỏi”, lại đột nhiên nghe được bạn tốt nói mình “s “Khi đó, tớ không có gì ràng buộc, nên có thể bình thản đón nhận cái chết.


Hiện giờ tớ lại trở nên tham lam giống Ôn Tình Noãn. Tớ có người chồng yêu thương tớ, có hai cục cưng sinh đôi nghe lời thông minh, tớ không muốn chết”


Thẩm Quân Hoa nhìn chăm chăm vào đôi tay bị Lương Tiểu Ý nắm chặt, cô ấy có thế cảm nhận được rõ rệt mọi chuyện xảy ra vào lúc này, Lương Tiểu Ý đang đau khổ nắm lấy bàn tay của cô ấy, nhắc lại từng lần từng lần rằng: “Tớ không muốn chết”. Cô ấy cũng có thể cảm nhận được nỗi sợ sâu trong tâm khẩm người phụ nữ đối diện mình.


“Cậu chưa nói cho anh ta biết, đúng không?” “Anh ta” là ai, hai người đều rõ.


Lương Tiểu Ý nghe vậy buông thõng tay của Thẩm Quân Hoa, đầu cúi thấp xuống tận ngực, một lát sau mới cất giọng rầu rĩ: “Không cần nói với anh ẩy: Cô nói từng chữ một, dù giọng nói không lớn, lại trầm trầm nhưng lại vô cùng kiên quyết.


“Khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển như vậy..”


“Không. Cậu không hiểu” Lương Tiểu Ý hít sâu một hơi: “Bản thân tớ chính là bác sĩ”


“Anh ta có thể giúp cậu mà”


“Nếu là không thì sao?” Lương Tiểu Ý gần như gào thét mà ngẩng đầu, phản bác hỏi. Thấm Quân Hoa bị dáng vẻ đó của Lương Tiếu Ý làm sợ, cũng lâm vào tự hỏi, nếu không thì sao?


Nếu không thể giúp… Vậy làm sao đây?


Thật là một vấn đề tàn nhãn… Thế nhưng Thẩm Quân Hoa không nhìn thấy người phụ nữ đối diện mình khóc mà lại thấy cô ấy dần đần nở một nụ cười tươi rồi: ‘Quân Hoa, tớ muốn sinh thêm cho anh ấy một cục cưng nữa, cho anh ấy được hưởng cảm giác được làm bố, bù đắp những tiếc nuối vị lúc trước đã không thể ở bên cạnh, chứng kiến và làm bạn khi Đại Bảo và Tiếu Bảo sinh ra.


Đây là việc duy nhất tớ có thể làm cho anh ấy vào lúc này”


Thẩm Quân Hoa đưa tay ra bụm chặt miệng, cô nén tiếng nức nở không cho nó phát ra… Rốt cuộc thì cô cũng nghe hiểu lời Lương Tiếu Ý nói, tại sao người phụ nữ ngốc nghếch Lương Tiểu Ý này lại muốn đưa cô ra đây, cô ấy cảng muốn có một baby hơn cả tưởng tượng của bản thân cô.


“Lương Tiểu Ý, đây là di ngôn của cậu đó hả, hôm nay cậu rủ tớ ra quán cả phê, là vì muốn tách khỏi hai người đàn ông dính người kia để một mình nói ra di ngôn cho tớ?”


Tay Thấm Quân Hoa run rẩy, cô ấy cố nhấc tách cà phê trên bàn lên rót hết tất cả xuống bụng mình… Cách uống cà phê thô lỗ như vậy không phải phong cách của Thấm Quân Hoa.


Thế nhưng, hôm nay cô ấy muốn tìm được thứ gì đó có thế lấp đầy tìm mình, “Cậu coi đó, lúc chúng ta chat video còn cậu nói nhìn tớ gầy đi rồi, nhưng những thứ khác vẫn không hề thay đổi. Cậu thấy bản thân nói sai rồi đúng không, hiện tại tớ đã trở nên ích kỷ. Bản thân tớ không dám một mình chôn giấu bí mật đó nên tớ nói bí mật ấy cho cậu, hiện tại nó là bí mật của hai chúng ta rồi. Tớ còn muốn cậu phải bảo vệ bí mật thay mình, tớ đưa gánh nặng khi phải gánh cái bí mật đó một mình san bớt cho cậu một nửa, tớ đã lôi cậu vào vòng xoáy này”


Lương Tiểu Ý tự giễu cười: “Hiện tại, tớ trở nên ích kỷ như vậy đấy… Cậu còn chịu chơi với người bạn này sao?”


Cô nói như không thèm quan tâm nhưng có trời mới biết, bàn tay cô giấu xuống gầm bàn đã toát hết mồ hôi.


‘Đưa mặt không tốt nhất của mình bày ra trước mặt của người bạn tốt nhất, giống như kẻ mê cờ bạc bày ra tất cả kỹ thuật đánh bạc giỏi nhất của mình cho mọi người nhìn… Cô đang đánh cược.


Trong đầu Thẩm Quân Hoa hiện tại hỗn loạn như một đám hồ nhão. Cô uống cạn ly cà phê, cũng không nhìn Lương Tiểu Ý mà chỉ cầm lấy ly mocha của Lương Tiểu Ý rót hết xuống ruột.


“Thời gian uống hết một ly cà phê tính cả thảy chỉ năm sáu giây đông hồ, nhưng đối với cả hai người lại như cả mùa đông dài đẳng đẳng Lương Tiểu Ý cúi đâu, nhìn bàn tay giấu ở dưới đáy bàn của mình, cô cười nhạo bản thân làm việc xấu lại vô liêm sỉ hi vọng Thẩm Quân Hoa có thể tha thứ mình “Bộp!’ Ly cà phê va xuống bàn gỗ phát ra tiếng vang nặng nề, động tác của Thẩm Quân Hoa vô cùng khoa trương, cô ấy lấy tay lau lau miệng, sau đó đứng bật dậy, hai tay lại đập xuống bàn “râm!” một cái. Cô ấy chống người, khom lưng, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt Lương Tiểu Ý ở đối diện, hung ác quát “Lương Tiểu Ý! Nhóc con nhớ kỹ vào, cậu thiểu tớ một lần đấy nhé!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.