Chương trước
Chương sau
Chương 612


Anh ta không nói lời gì, sải bước đến, giật lấy bản báo cáo trong tay Tô Lương Mặc: “Tô Lương Mặc, đừng lấy chuyện công việc để trốn tránh vấn đề. Tớ đang nói là, Lương Tiểu Ý, bọn họ đi rồi”


“Đi rồi thì đi rồi” Người đàn ông trên giường hạ mắt xuống, thư giãn, như thể anh không hề quan tâm: “Vốn đã nói sẽ buông tay, đi rồi cũng tốt”


Lục Trầm mỉm cười nhưng lòng đầy giận dữ: “Đây thực sự là suy nghĩ của cậu?”


Anh lặng im không nói gì.


Nhìn thấy Tô Lương Mặc trầm mặc, đôi mắt Lục Trầm đào hoa giống như đang phun ra lửa.


“Cậu để họ đi như vậy sao? Kiên trì bao lâu như vậy, cuối cùng nói buông tay là buông tay sao?” Lục Trầm cố nén lửa giận hỏi, anh ta hiểu rõ, nếu không có Lương Tiểu Ý, Tô Lương Mặc sẽ đau khổ cả đời. Tô Lương Mặc vẫn còn rất trẻ, chẳng lẽ anh muốn cả phần đời còn lại sống trong sự hối hận về “người yêu ở đầu kia thế giới, nhưng anh không thể đưa tay chạm đến” sao?


“Tô Lương Mặc! Cậu sẽ hối hận!”


Người đàn ông trên giường tiếp tục im lặng.


Lửa giận đang cháy bên trong Lục Trầm như bùng lên dữ dội hơn.


“Cậu đã chuẩn bị cho tương lai sẽ hối hận chưa? Lần này buông tay, có lẽ hai người sẽ không bao giờ đến được với nhau nữa!” Lục Trầm tức giận: “Năm năm kiên trì, năm năm suy nghĩ ngày đêm, cô ấy đang ở trước mặt cậu, vậy mà cậu lại lùi bước? Tô Lương Mặc, hóa ra cậu chỉ là một tên nhát gan!”


Người đàn ông đang ngồi trên giường, trước giờ anh chưa bao giờ nhẫn nhịn người khác.


Cũng chưa bao giờ có ai dám lên tiếng dạy dỗ anh. Anh nhẫn nhịn đủ rồi!


Tô Lương Mặc đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt của anh lúc này, đang toát lên vẻ lạnh lùng!


“Lục Trầm! Cậu tưởng rằng cậu biết cái gì?” Đôi mắt anh như đang bùng cháy: “Tớ nghe thấy cô ấy nói cô ấy rất đau đớn, cô ấy nói mình đau khổ ngay trước giường bệnh của tớ, sự xuất hiện của tớ chỉ mang đến cho cô ấy nỗi đau, cô ấy đau đớn bật khóc, dáng vẻ hoảng loạn rời đi của cô ấy, tớ phải làm sao?


Tớ mềm lòng!


Tớ không thể không buông tay!


Tớ cứ tưởng rằng trái tim tớ đủ cứng rắn, đủ kiên nhẫn, tớ cứ tưởng rằng tớ có thể thờ ơ, không chút động lòng khi nhìn cô ấy khóc, chỉ cần có thể giữ cô ấy ở bên cạnh”


Anh càng nói càng kích động, đôi mắt của Tô Lương Mặc rất đáng sợ, vô cùng lạnh lùng!


Đôi mắt đen sẫm hiện lên những cảm xúc vô cùng phức tạp!


“Vậy hãy để cô ấy ở bên cạnh cậu! Cậu là Tô Lương Mặc, chỉ cần cậu muốn, không có chuyện gì cậu không thể làm”


Lục Trầm cũng kích động hét lớn với Tô Lương Mặc!


“Không!” Đôi mắt của Tô Lương Mặc nhìn chằm chằm Lục Trầm, đôi tay kích động, nắm chặt thành nắm đấm, đập mạnh vào giường ngủ!


“Không!” Anh nói: “Tớ tưởng rằng tớ có thể kìm được sự đau lòng khi cô ấy khóc, chỉ cần giữ cô ấy bên mình, tớ đã tưởng rằng như vậy! Nhưng, không phải”


Đôi mắt hẹp dài, hàng lông mi dài của anh khế chớp chớp, ánh nắng ban mai phản chiếu qua cửa kính, khúc xạ lên khuôn mặt hoàn hảo của anh, như một vị thần, nhưng thật… mỏng manhI Lục Trầm dụi mắt, anh ta còn tưởng rằng mình đang nhìn nhầm.


Vâng trán Tô Lương Mặc hiện lên nét ưu sầu, nhưng lại vô cùng mê hoặc.


“Suy cho cùng, đó chỉ là những thứ tớ tưởng rằng như vậy, Nhưng tớ… tớ không làm được” Giờ phút này, anh giống như sắp khóc, nhìn Lục Trầm: “Dù sao thì, tớ có tội. Tớ là người có tội, nếu không có kỳ tích xảy ra, tớ đã được định sẵn là người sẽ sống trong địa ngục với sự hối hận cả đời, vậy thì tại sao tớ phải kéo theo cô ấy?”


Lục Trầm không nói nên lời.


Một lúc sau…


“Tô Lương Mặc! Đồ ngốc!” Lục Trầm tức giận, mắng Tô Lương Mặc: “Cậu tưởng rằng như thế thì cậu có thể chuộc được lỗi sao? Cậu tưởng rằng để cô ấy đi là tốt cho cô ấy sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.