Chương trước
Chương sau
Chương 396


Vì thế, người đàn ông này đã lên kế hoạch từ sớm rồi sao?


Vì thế… sau khi anh biết cô có thai, anh cố tình không bắt cô phá thai ngay lập tức?


Anh… anh quá độc ác!


Bây giờ Lương Tiểu Ý mới phát hiện ra, ngoại trừ sự bảo vệ của người đàn ông ấy, cô không còn ai khác, chỉ có một thân một mình.


Sao cô có thể để bản thân mình đến bước đường này chứ?


Ôn Tình Noãn nhìn ánh mắt đờ đẫn, khuôn mặt đau đớn của Lương Tiểu Ý, đáy mắt cô ta xẹt qua một tia vui sướng, nhưng… vẫn chưa đủ!


Ánh mắt cô ta xẹt qua một tia thâm độc, cô ta kéo Lương Tiểu Ý, hung hăng nắm chặt tóc của cô, giọng nói độc ác truyền vào tai cô: “Mày còn chưa hiểu à? Tô Lương Mặc anh ấy không cần đứa con trong bụng mày! Đến đứa con của mày, anh ấy cũng bắt phải lấy nước ối xét nghiệm DNAI Anh ấy kinh †ởm sự bẩn thỉu của mày! Mày còn chưa hiểu à? Anh ấy kinh tởm đứa con hoang trong bụng mày!”


Âm!


Sét đánh ngang tai!


Từng câu từng chữ Ôn Tinh Noãn nói ra, đập thẳng vào tai cô, giống như tiếng sấm sét ầm ầm.


Tô Lương Mặc kinh tởm sự bẩn thỉu của cô! Tô Lương Mặc chê bai cô và đứa con trong bụng cô bẩn thỉu!


Bỗng chốc, ký ức những ngày gần đây tràn vào tâm trí cô…


Cô nhớ, người đàn ông ấy, từ khi cô nhập viện, anh không hề động vào cô. Cô nhớ, người đàn ông ấy thà trốn trong nhà tắm dùng tay tự an ủi mình, chứ nhất định không chịu chạm vào cô…


Hóa ra, hóa ra, cô cứ nghĩ những hành động ấy của anh là quan tâm cô, ai ngờ sự thật lại tàn nhãn đến như thế!


Hóa ra, không phải anh quan tâm chăm sóc cô, hóa ra không phải anh lo lắng vì cô đang có thai… Anh đang chê cô bẩn thỉul Đúng rồi!


Lúc anh đến khu công nghiệp Đồng Xuyên cứu cô, cô đang bị những tên côn đồ sờ mó khắp người… Hóa ra, từ giây phút đó, anh đã khinh ghét cô bẩn thỉu rồi!


Ôn Tình Noãn cười lớn đầy sảng khoái, đôi môi đỏ kiều diễm, nhưng những lời cô ta nói ra lại độc ác như nọc độc của rắn hổ mang.


Lương Tiểu Ý! Con đàn bà đê tiện này! Mày càng đau khổ, †ao càng sung sướng!


Sao mày không đau đớn đến chết luôn đi! Mày chết rồi, mọi chuyện sẽ lại trở về như trước đây!


Tao xin mày, mày nhanh chết đi! Mày chết rồi, tao sẽ là bà Tôi Cảm giác sung sướng này nhảy nhót trong lòng Ôn Tình Noãn, càng lúc càng sung sướng, càng lúc cô ta càng mong Lương Tiểu Ý chết đi!


Ôn Tình Noãn giơ tay ra, hung ác đẩy Lương Tiểu Ý.


“Bịch!” Giây tiếp theo, cơ thể Lương Tiểu Ý đập mạnh xuống đất…


Máu…


“Máu… máu máu!” Ôn Tình Noãn giơ tay lên, tay cô ta đầy máu, cô ta ngây ngốc nhìn đôi bàn tay của mình, cô ta hét lên một tiếng thất thanh: “AI Không phải tôi! Không phải tôi!”


Đám vệ sĩ áo đen bên ngoài nghe thấy tiếng hét đột nhiên truyền đến, mặt bọn họ biến sắc, lập tức xông vào. Bọn họ vừa xông vào liền nhìn thấy Lương Tiểu Ý ngã dưới nền đất, máu đang chảy ra giữa hai chân cô, người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi mặt biến sắc, nghiêm nghị hét lớn: “Nhanh! Nhanh cứu người!”


Ông ta vẫn chưa quên, lão gia đã nói, nếu đứa bé là của nhà họ Tô, thì phải giữ đứa bé lại. Vân chưa làm xét nghiệm nước hông ai có thể bảo đảm đứa bé không phải của đại thiếu gia.


Bây giờ nhiệm vụ cấp bách đầu tiên là phải cứu được đứa bé trong bụng người phụ nữ này!


Ông ta trừng mắt nhìn sang Ôn Tình Noãn đang đứng bên cạnh, cô ta hét lớn: “Không phải tôi! Không phải tôi!” Tay cô ta hoảng loạn chỉ về phía Lương Tiểu Ý mặt đang trắng bệch: “Là cô ta! Là cô ta tự ngã!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.