Hắn đến cùng là tại sao lại mềm lòng a!
Không phải biết trẻ con am hiểu nhất chính là được đà lấn tới sao?
Phó Thanh Trạch đau đầu tiếp nhận bàn chải Bạch Thiên Thiên đưa tới, nghiêm túc nói "Ra ngoài chờ anh."
"Vâng!" Bạch Thiên Thiên đạt được ước muốn vui vẻ quay người đi ra ngoài.
"Đứng yên chờ ở cửa." Phó Thanh Trạch đột nhiên bổ sung.
Bạch Thiên Thiên ngoan ngoãn đứng yên ở cửa phòng vệ sinh, đôi mắt không nháy rơi vào trên người Phó Thanh Trạch.
Thân hình Phó Thanh Trạch hiện tại miễn cưỡng cao hơn một khoảng so chậu rửa mặt, nhìn qua tấm gương, hắn vừa vặn có thể nhìn thấy rõ ràng Bạch Thiên Thiên đang toét miệng cười, cười đến nỗi đôi mắt đều híp thành một đường.
Bất quá chỉ là giúp hắn nặn kem đánh răng mà thôi, cần phải vui vẻ như vậy sao?
Sắc mặt Phó Thanh Trạch hòa hoãn một chút, nhanh chóng rửa mặt một phen.
"Đi thôi." Phó Thanh Trạch đi ngang qua Bạch Thiên Thiên nói.
Bạch Thiên Thiên thấy Phó Thanh Trạch thế mà không có ý muốn dắt tay cô hoặc là ôm cô, không nói hai lời liền nắm chặt tay áo của hắn.
"Em sợ..." Bạch Thiên Thiên mềm mềm nói.
"Sợ cái gì?" Phó Thanh Trạch nhíu mày, không hiểu ý tứ của Bạch Thiên Thiên.
"Một mình xuống cầu thang, em sợ..."
Phó Thanh Trạch: "..."
Cô đến nhà hắn nhiều như vậy, lên xuống cầu thang không ít lần đi? Trước kia làm sao không sợ? Đúng là một tiểu lừa đảo!
Thế nhưng là...
Nghĩ đến bộ dạng qua loa của cô, Phó Thanh Trạch lại lo lắng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-sung-ngot-ngao-truc-ma-anh-de-hon-mot-cai/921422/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.