Cuối cùng, Bạch Thiên Thiên vẫn bị Bạch Tuấn cưỡng chế ôm trở về nhà, xử lý lại vết thương một chút, sau khi xác nhận không cần phải đi bệnh viện, ông mới đưa Bạch Thiên Thiên đến bên cạnh bàn cơm buông xuống nói "Ba mẹ cùng con nói như thế nào? Không cho phép lén đi ra ngoài, sẽ bị người xấu bắt đi, con đều quên rồi?"
Bạch Thiên Thiên mở to đôi mắt đỏ bừng, lắc đầu.
"Chưa quên tại sao lại lén đi ra ngoài một mình!?" Bạch Tuấn nói "Ba mẹ nếu không tìm thấy con sẽ rất lo lắng."
Bạch Thiên Thiên bĩu môi, nhìn có chút ủy khuất.
"Nói chuyện." Bạch Tuấn nghiêm túc nói.
Bạch Thiên Thiên liền muốn khóc.
Cô chưa từng bị Bạch Tuấn nghiêm nghị răn dạy như vậy.
Lê Vũ Đồng ngồi xuống ở bên cạnh Bạch Tuấn, không có dự định giúp Bạch Thiên Thiên chút nào, nếu như hôm nay cô lén đi ra ngoài xảy ra chuyện gì, hai người bọn họ biết làm sao bây giờ? Chuyện này, tuyệt đối không nhân nhượng.
"Chỉ là... Chỉ là đi đến nhà anh trai nhỏ, rất gần... Rất gần a..." Bạch Thiên Thiên ủy khuất nói.
"Nếu như trên đường con liền bị người xấu ôm đi?" Bạch Tuấn nói "Con cả đời này sẽ không gặp được ba mẹ nữa."
Bạch Thiên Thiên gục đầu xuống hồi lâu, đột nhiên hỏi Bạch Tuấn "Ba cùng mẹ không phải là người một nhà sao?"
"Đương nhiên a." Bạch Tuấn không rõ ý tứ Bạch Thiên Thiên.
"Vậy con cùng anh trai nhỏ cũng là người một nhà nha." Bạch Thiên Thiên không hiểu nói "Con đi đến nhà hắn không phải liền là đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-sung-ngot-ngao-truc-ma-anh-de-hon-mot-cai/921420/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.