Thế nhưng sáng sớm hôm sau, Phó Thanh Trạch liền biết hắn sai, sai một cách triệt để.
"Darling."
"Honey."
"Thân ái."
"Bảo Bảo."
"Rời giường thôi, nếu không rời giường, ông mặt trời liền đốt cái mông á!"
Một thanh âm non nớt truyền đến bên tai Phó Thanh Trạch, hắn lại như là bị ma âm rót vào tai, nháy mắt liền nhíu mày tỉnh dậy.
"Em tại sao lại đến nữa rồi!" Phó Thanh Trạch đen mặt hỏi.
"Thiên Thiên đến đây một mình nha! Có phải là rất lợi hại!" Bạch Thiên Thiên đắc ý nói.
Cô thừa dịp mẹ đang nấu cơm vụng trộm chạy tới, chính là vì muốn nhìn thấy anh trai nhỏ, hì hì, trong lòng anh trai khẳng định rất cảm động đi!
"Dì Lê đâu?"
"Đang nấu cơm." Bạch Thiên Thiên nhón chân, xê dịch thân thể, thoạt nhìn như là muốn bò lên giường của hắn.
Phó Thanh Trạch coi như không thấy động tác nhỏ của Bạch Thiên Thiên, hoàn toàn không có dự định trợ giúp, tiếp tục hỏi cô "Dì Lê có biết em qua đây không?"
"Không... Không biết, hắc hắc." Bạch Thiên Thiên chột dạ cười một tiếng, nâng đầu gối lên muốn chống đỡ trên giường của hắn, thế nhưng cô quá thấp, chân nhấc lên cao nhưng đầu gối vẫn không đụng được tới giường của hắn, cuối cùng chỉ có thể đáng thương nhìn Phó Thanh Trạch xin giúp đỡ "Anh trai, em muốn ngồi ngồi..."
"Đi xuống lầu ngồi." Phó Thanh Trạch mặt không đổi sắc nói.
"Muốn cùng anh trai ngồi chung một chỗ." Bạch Thiên Thiên miết miệng nói.
"Vậy tự mình trèo lên." Phó Thanh Trạch làm lơ dáng vẻ đáng thương của Bạch Thiên Thiên nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-sung-ngot-ngao-truc-ma-anh-de-hon-mot-cai/921418/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.