Đồng ngôn vô kỵ.
Đối với xưng hô của Bạch Thiên Thiên, người lớn đều không có coi là thật, cười cười liền cho qua.
Lê Vũ Đồng cảm thấy Phó Thanh Trạch vô cùng ưu tú, nhưng con gái từ trong bụng của bà sinh ra là cái đức hạnh gì bà hiểu rõ, cô sẽ không ngừng đeo bám Phó Thanh Trạch.
【mấy năm sau, Phó Thanh Trạch: không sao nha, hắn sẽ cố gắng đeo bám lại cô.】
Một bữa cơm Phó Thanh Trạch ăn đến kinh hồn táng đảm, vừa ăn xong một miếng cơm cuối cùng, cậu liền đứng lên, nói muốn về nhà làm bài tập hè.
"Trong nhà còn chưa kịp dọn dẹp đâu, nếu con muốn làm thì trước hết cứ ở nhà dì Lê làm đi." Thẩm Giai nói.
Phó Thanh Trạch...
Bài tập hè hắn đã sớm viết xong có được hay không? Hắn làm như vậy chỉ là vì chạy khỏi nơi này, hắn mụ mụ thế mà để hắn cầm làm việc tới đây làm, kia không được muốn hắn mệnh?
Thế nhưng là...
Số mệnh đúng là không thể chạy thoát.
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Giai cùng Phó Khâm căn bản không có ý định rời đi, hai người bọn họ thế mà cùng hai vợ chồng nhà họ Bạch đánh mạt chược, nói cái gì mà hai năm không gặp phải hâm nóng lại tình cảm!
Cái gì?
Trẻ con thì phải làm sao?
Đây không phải còn có Phó Thanh Trạch sao!
Phó Thanh Trạch bị mấy cái người lớn cưỡng ép thu xếp cho một công việc đó là giữ trẻ, chính thức mở ra cho cậu con đường nam bảo mẫu thực tập.
Chỉ là...
Cậu nhìn mấy chục con búp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-sung-ngot-ngao-truc-ma-anh-de-hon-mot-cai/921411/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.