...
...
...
Phó Thanh Trạch hít một hơi, xương sườn bị nghẹn tại yết hầu, nuốt xuống không được, phun ra cũng không xong.
Cậu phát hiện, cô bé con này nếu không nói ra lời làm cho người ta kinh ngạc đến chết thì sẽ không thôi.
Cô mới ba tuổi mà thôi, làm sao lại nói ra lời như vậy?
Cha mẹ của cô khi nói những lời này, đều không kiêng dè cô sao?
Nghĩ đến đây, Phó Thanh Trạch liền nhìn về phía Bạch Tuấn cùng Lê Vũ Đồng.
Mặt Bạch Tuấn đã đen như đáy nồi, không nói một câu, nhìn về phía Phó Thanh Trạch ánh mắt có chút khó chịu.
Mà Lê Vũ Đồng thì mang theo nụ cười không rõ ý vị, thấy Phó Thanh Trạch nhìn sang, bà liền trêu ghẹo nói "Tiểu Trạch, xem ra Thiên Thiên nhà dì không chỉ là chó con thật mà còn có tính tình của chó, nhốt chặt cháu nữa nha."
???
Phó Thanh Trạch một nháy mắt không có kịp phản ứng, chờ sau khi hồi tưởng lại sự việc xảy ra hai năm trước, nội tâm của cậu cũng chỉ còn lại là sự im lặng.
Quả nhiên, có mẹ thế nào thì sẽ có con gái thế đó.
Dì Lê đều đã hơn ba mươi tuổi, còn giống như đứa trẻ con.
"A? Ma ma, con không phải chó con!" bên kia Bạch Thiên Thiên, sau khi nghe được Lê Vũ Đồng nói, lập tức liền phản bác.
"Con là vậy!" Lê Vũ Đồng đùa Bạch Thiên Thiên nói.
Bạch Thiên Thiên nghe vậy, bất mãn chu môi, một đôi mắt to mang theo sự lên án nhìn về phía mẹ của mình, nói "Ma ma, người quên rồi sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-sung-ngot-ngao-truc-ma-anh-de-hon-mot-cai/921409/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.