Chương trước
Chương sau
Trương Thiên Thành nhíu mày, dựa vào hiểu biết của mình, Trần Anh Thư đương nhiên sẽ không. Nhưng anh càng tin tưởng Vũ Linh Đan
Vũ Linh Đan không chút do dự phản bác, trong mắt cô không lùi bước.

Trần Anh Thư tránh thoát tay, lạnh lùng nhìn Vũ Linh Đan, trầm giọng nói: “Vũ Linh Đan, tôi sẽ không thua cô đâu.”
Trần Anh Thư thất hồn lạc phách mà trở lại bệnh viện, cô đã chuẩn bị tốt nhưng Trương Thiên Thành vẫn làm Trần Anh Thư áp lực vô cùng lớn lao, toàn bộ bả vai bắt đầu run rẩy lên.
Trương Thiên Thành giống như đang hỏi cung: “Chuyện của Vũ Linh Đan rốt cuộc là chuyện như thế nào, thật sự do cô làm?”
Vốn dĩ định thừa nhận, nhưng Trần Anh Thư khi đối mặt với Trương Thiên Thành có chút sợ hãi cùng hối hận. Cô theo bản năng lắc đầu sau đó hỏi: “Thiên Thành, sao anh lại hỏi em như vậy, anh nghi ngờ em sao?”
Trương Thiên Thành nhíu mày, dựa vào hiểu biết của mình, Trần Anh Thư đương nhiên sẽ không. Nhưng anh càng tin tưởng Vũ Linh Đan
không nói dối, cũng không cần nói dối loại chuyện này.
Lập tức, Trương Thiên Thành từ trên giường bệnh ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Anh Thư, cô biết tính tình của tôi ra sao. Hiện tại nếu tôi hỏi cô thì điều này chứng minh tôi đã biết tất cả, tôi không biết vì sao cô phải làm như vậy, nhưng Anh Thư à...”
“Anh không cần phải nói”
Trương Thiên Thành khó có được ngữ khí nhu hòa, nhưng Trần Anh Thư vẫn không tiếp nhận. dược. Xem ra Trương Thiên Thành nhất định tin lời Vũ Linh Đan nói.
Ngay tức khắc, Trần Anh Thư nhớ lại lời nói của mình với Vũ Linh Đan, khí huyết dâng lên. Hai mắt đăm đăm, lạnh lùng hỏi: “Coi như em làm thì sao, nhưng ảnh chụp là thật, người cũng là thật... Thiên Thành, anh có cảm tình đối với Vũ Linh Đan. Còn em, em từ nước Mỹ trở về, tâm ý của em anh còn không biết sao?”
Trương Thiên Thành trầm mặc.
Trần Anh Thư gạt nước mắt, hai mắt phiếm hồng, giờ phút này cũng không sợ gì nữa, đơn giản nói thẳng: “Không sai, chụp lén là em làm, ảnh chụp cũng là em công bố ra ngoài.”
Còn chưa nói xong, Trương Thiên Thành đã từ trên giường nhảy dựng lên, dáng vẻ thập phần xúc động.
Trần Anh Thư liền đứng tại chỗ cười gượng, đáy mắt xẹt qua một tia trào phúng: “Sao thế, anh bây giờ vì Vũ Linh Đan mà đánh em sao?”
Trương Thiên Thành sửng sốt, ánh mắt cũng lạnh đi: “Chuyện tôi với Vũ Linh Đan không tới lượt cô nhúng tay, chuyện lần này tôi sẽ giải quyết, nhưng tôi hy vọng sẽ không có lần sau”
“Lần sau? Ha ha!”
Trần Anh Thư thấy Trương Thiên Thành thờ ơ với mình, trong lòng phần nào sáng tỏ.
Cô đem Trương Thiên Thành xoay hai vòng,
gắt gao nhìn Trương Thiên Thành một lần, cười lạnh một tiếng, nói: “Trương Thiên Thành, anh nói xem nếu tôi đổi người hợp tác hạng mục thì sẽ thể nào?”
“Ví dụ là Hạ thị, tôi nghĩ Đức Phú nhất định vô cùng cao hứng đó, nhiều lần chèn ép Trương Thiên Thành, mà anh nếu còn bò dây được thì đã không như thế này”.
“Cô uy hiếp tôi?”. Trương Thiên Thành đứng tại chỗ không nhúc nhích, giữa chân mày nhiều thêm một tia âm lãnh, trầm giọng hỏi.
Trần Anh Thư mặt mày khiêu khích, cười khanh khách, không phủ nhận lời anh nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.