Chương trước
Chương sau
Trường Thiên Thành đưa mắt nhìn Vương

Tuyết Xuyên, hiển nhiên anh cũng biết lão hồ ly này cũng có thể đoán ra được. Vì thế anh không giấu giếm nữa mà gật gật đầu, tiếp tục nói: “Đúng, hôm nay tôi đích thân tới đây tham dự buổi họp mục đích chính là tự tay giao hết cổ phần của Tập đoàn Bạch Đằng cho Vũ Linh Đan. Không ngờ lại có thể xem được kích hay như thế này, đương nhiên chuyện của Tập đoàn Bạch Đằng các người tôi sẽ không xen vào”
“Trương Thiên Thành, anh nói năng linh tinh cái gì đấy!”
Vũ Linh Đan kinh ngạc thốt lên, cô hoàn toàn không ngờ Trương Thiên Thành lại làm như vậy.
Gương mặt của Trương Thiên Thành tràn ngập vẻ thâm tình, anh sờ vào gương mặt cô, dường như cảm thấy đây vẫn chưa phải lúc nên rất nhanh anh đã bỏ ra, cười cười nói: “Tôi từng nói tôi sẽ giúp cô lấy lại cổ phần của Tập đoàn Bạch Đằng, nói được thì sẽ làm được. Lẽ nào có cho rằng tôi coi trọng chút cổ phần này mà chiếm đoạt hay sao. Đúng là ngu ngốc muốn chết!”
Mặc dù Trương Thiên Thành trách mắng cô thế nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập vẻ cứng chiều, hơn nữa còn có thể lấy được 80% số cổ phần của Vũ Phong Toàn . Sự quyết đoán và bản lĩnh này của anh chẳng có mấy người đàn ông có thể làm được, càng đừng nhắc tới tên Lương Học Đông kia.
Vương Tuyết Xuyên không hổ là người đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm. Vừa nghe Trương Thiên Thành nói ông ta cũng đã biết được tám chính phần rồi.
Đột nhiên Vương Tuyết Xuyên phá lên cười. Những người xung quanh đều cảm thấy khó hiểu.
Rất lâu sau đó Vương Tuyết Xuyên mới gật gật đầu, ông ta đưa mắt nhìn về phía Vũ Linh Đan, tỏ ý rất hài lòng.
“Bây giờ thì lão già tôi không còn tiếc nuối điều gì nữa rồi. Cổ phần của tập đoàn Bạch Đằng cuối cùng cũng quay trở lại tay của người nhà họ Vũ. Tôi nghĩ đại ca ở trên trời có linh thiêng thì cũng đã có thể yên nghỉ được rồi. Còn tôi cũng có mặt mũi để đi gặp đại ca” .
Nói xong, Vương Tuyết Xuyên lại bật cười. Ông ta nhìn về phía Vũ Linh Đan, sâu xa nói: “Nhóc con, cả nhà họ Vũ e rằng chỉ có cháu mới có thể gánh vác nổi trọng trách lớn như vậy mà thôi. Tôi phát hiện ra cả nhà họ Vũ thì chỉ có mình cháu là giống đại ca nhất, đáng tiếc bố cháu năm đó..”
“Tôi cũng đã từng nói chuyện với bố cháu rồi, đáng tiếc nói không chịu nghe, cũng may... cũng may..."
Vương Tuyết Xuyên lần nữa cúc động nói. Sống mũi của Vũ Linh Đan cũng bắt đầu hơi cay cay, cô không ngờ ở đây lại có nhiều câu chuyện như vậy: “Giám đốc Vương, mọi chuyện đều đã qua cả rồi, ông không thấy kết cục bây giờ cũng khá tốt hay sao?”
“Ừ, khá tốt”
Vương Tuyết Xuyên gật gật đầu. Sau khi trợ lý chuẩn bị xong giấy tờ chuyển nhượng cổ phần, ông ta không chút do dự ký tên vào đó sau đó mỉm cười nhìn chằm chằm Vũ Linh Đan.
Lúc đầu Vũ Linh Đan còn có chút ngại ngùng, đây là món quà lúc trước ông nội cô tặng nó cho Vương Tuyết Xuyên, bây giờ cô lại là người lấy lại nói. Tóm lại cũng có chút khó xử.
“Nhóc con, cháu đừng suy nghĩ nhiều. Chỉ cần có thể bảo vệ và giữ gìn Tập đoàn Bạch Đằng, đó là điều quan trọng nhất”
“Đúng đấy, anh hai đã nói thế rồi. Tổng giám đốc Vũ, cô mau ký tên đi. Chúng tôi còn đang chờ tập đoàn Bạch Đằng phất lên một lần nữa, huy hoàng trở lại đấy.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.