Chương trước
Chương sau
Có người đứng ra nói đầu tiên, rất nhanh sau đó những người còn lại cũng phụ họa theo. Trương Thiên Thành chỉ khe khẽ nghịch vạt án, anh thật sự không hề để tâm tới những lời nói của mọi người.

“Mọi người ồn ào thật đấy”
Hơn mười giây trôi qua, Trương Thiên Thành bâng quơ nói một câu.
Cả phòng họp ồn ào được vài giây sau đó lại trở nên im bặt. Sau đó đột nhiên có một tiếng ho khan vang lên, người cổ đông lớn tuổi đứng lên nói khi nãy đột nhiên lảo đảo, liên tục lùi về sau mấy bước. Ông ta ngồi xuống ghế sau đó bắt đầu ôm lấy ngực, trên gương mặt tràn ngập vẻ đau đớn.
Mọi người xung quanh trở nên hoảng loạn,
bắt đầu hò lên tìm thuốc. Trương Thiên Thành cũng chỉ liếc mắt nhìn lấy một câu sau đó cụp mí
mắt xuống, nói: “Tôi thấy Giám đốc Vương cũng đã có tuổi rồi, nên về nhà tĩnh dưỡng vài năm được rồi.”
“Trương Thiên Thành, rốt cuộc cậu còn có nhân tính hay không? Giám đốc Vương bị cậu làm cho tức chết.”
“Đúng, chúng tôi đều không đồng ý để cậu gia nhập Tập đoàn Bạch Đằng!”
Lúc Giám đốc Vương ngã xuống, cơn thịnh nộ của mọi người đã đạt tới cực điểm. Ít nhiều gì Tập đoàn Bạch Đằng cũng là một tập đoàn lớn, ở đâu ra cái chuyện có một người ngoài tới ở đây khua tay múa chân chứ.
“Trương Thiên Thành, nếu như cậu mà không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ lên đấy”
“Đợi đã!”
Lúc mọi người đang loạn hết cả lên thì lúc này Vũ Linh Đan đột nhiên đứng bật dậy. Cô đưa mắt nhìn Trương Thiên Thành, say đó đối diện với mọi người, cô bình tĩnh nói: “Sức khỏe của Giám đốc Vương không tốt, tôi thấy tốt nhất vẫn nên đưa ông ấy tới bệnh viện trước đã. Còn lại thì buổi họp vẫn sẽ tiếp tục được tiến hành”
“Vũ Linh Đan, cô đừng cho rằng chúng tôi không biết rốt cuộc trong lòng cô đang có ý định gì. E rằng cô đã sớm cấu kết với Trương Thiên Thành từ lâu rồi, vì thế nên mới có ngày hôm nay”
Những lời sỉ nhục như vậy thì đáng lẽ vls nên tức giận mới phải. Thế nhưng bây giờ không biết tại sao trong lòng Vũ Linh Đan lại cảm thấy bình tĩnh đến lạ.
Cô lạnh lùng nhìn mấy tên cổ đông cấu kết với nhau làm việc xấu, cô cười lại một tiếng sau đó tiếp tục nói: “Nếu Giám đốc Lý đã nói như vậy, vậy thì có cần tôi nói ra những chuyện xấu mà các ông đã làm trong vài năm gần đây không?”
Lời nói vừa mới dứt, mọi người đều sửng sốt. Mặc dù bọn họ đang tức giận thế nhưng vì biểu cảm của Vũ Linh Đan trong quá thật thế nên không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Vũ Linh Đan cười lạnh một tiếng, sau đó cô nhìn về phía Trương Thiên Thành, nói: “Không sao. Tổng giám đốc Trương, anh tiếp tục đi.”
“Mấy năm nay, cho dù là bố tôi hay là tôi đi chăng nữa thì cũng đã nhìn ra được một số người có công trong Tập đoàn Bạch Đằng, từ lâu đã có không ít cống hiến cho tập đoàn. Nhưng chẳng qua chỉ là nể mặt ông nội tôi, nên tôi sẽ bỏ qua những chuyện dơ bẩn mà họ đã làm, để lại cho họ chút mặt mũi. Nếu còn có người dám phản đối, vậy được thôi, tôi sẽ không ngại tính luôn một mẻ đầu!”
Sắc mặt của Vũ Linh Đan vô cùng thản nhiên, cô sớm đã nhập vai kẻ phản diện, ngay cả Trương Thiên Thành cũng không khỏi ngạc nhiên. Thật không ngờ Vũ Linh Đan lại suy tính sâu xa như vậy, cô đã sớm tính tới trường hợp này.
Thế nhưng Trương Thiên Thành chẳng có ý kiến gì cả. Trừ việc tán thưởng Vũ Linh Đan ra thì anh cũng chẳng thèm quan tâm tới sự uy hiếp của mấy ông già cổ đông này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.