Chương trước
Chương sau
Cho nên Trần Anh Thư hoàn toàn không lo về việc bị tổn thất, khi người đàn ông dẫn đầu mở cửa xe ra thì Trần Anh Thư đột nhiên nói ở phía sau: “Nhưng mà tôi có một điều kiện”
“Con mẹ nó, tao biết ngay là con tiện nhân này đang chơi tao mà.
Người đàn ông đó tức giận chửi một câu, những người đàn ông còn lại cũng tới gần, ảnh mắt ai nấy cũng đều rất hung dữ.

“Đừng, đừng, là chuyện tốt. Các người đừng kích động như vậy”.
Trần Anh Thư vừa nói vừa lùi lại phía sau một bước, cô ta nhìn thời gian thì nghĩ rằng chắc có lẽ Trương Thiên Thành cũng sắp tới rồi, thế là cô ta mở miệng nói: “Tôi muốn nhờ các người diễn một cảnh với tôi”
“Cảnh gì?” Người đàn ông ngạc nhiên hỏi.
Tiếp theo, Trần Anh Thư liền nói kế hoạch của mình cho tất cả mọi người. Qua một hồi thì tất cả mọi người đều hiểu ra, sau đó ai nấy nheo mắt lại nhìn cô ta. Tiếp theo bắt đầu hành động tiến sát lại gần Trần Anh Thư.
“Các người làm gì đó, bây giờ người đó vẫn chưa tới mà!”
Trần Anh Thư hét lên.
“Nào, chúng tôi có thể thử trước, đợi lúc nữa diễn cho thật một chút chứ?
Người đàn ông cười đểu giả, anh ta không ngờ rằng mình lại có thể gặp được chuyện tốt như thế này. Không chỉ cướp được đồ, mà còn được hời nữa.
“Vậy... Vậy thì lên xe đi”
Trần Anh Thư hơi do dự một chút, nhưng mà cuối cùng cũng đồng ý với lời đều nghị của tên cướp. Sau đó cô ta quay lại xe, làm như thế này
thì mức độ đáng tin mới cao.
Trần Anh Thư tự tin cởi bỏ ra ba cúc đầu tiên của áo sơ mi, sau đó nhìn mấy tên đàn ông kia thần sắc của ai cũng sững sờ. Bộ dáng đó của bọn họ khiến Trần Anh Thư cảm thấy kinh tởm, nhưng cũng có chút kích động.
Có lẽ đám đàn ông này từ trước tới giờ chưa được nhìn thấy cơ thể trắng nõn nà của phụ nữ, cho nên trong nhất thời cử đứng đực ra đấy.
Trần Anh Thư rất có tự tin với cơ thể của mình, cô ta cười: “Còn đứng ngốc ra đó làm gì?”
“Tôi... Tôi có thể sờ không?”
Đối phương cảm thấy mọi thứ không quá chân thực.
“Bảo các người tới thì các người có thể tới và cũng có thể nhìn, nhưng mà tôi không muốn các người làm ô uế cơ thể của tôi”.
Cô ta cũng sợ bản thân mình làm lố quá thì lúc đó Trương Thiên Thành sẽ vứt bỏ mình.
Tựa như đã nghe thấy tiếng xe, nên Trần Anh Thư có một chút căng thẳng, cô ta thấp giọng nói: “Các người tới hết đây cho tôi.”
Trong nháy mắt cả năm người cùng tiến lên quây thành một vòng tròn. Nhưng mà không ai dám đến gần Trần Anh Thư. Cuối cùng người đàn ông dẫn đầu lên tiếng: “Để tôi lên trước vậy.”
Ánh mắt của Trần Anh Thư mang chút ngượng ngùng, nhưng mà cô ta vẫn rạng hai chân ra, làm cho đầu tóc mình hơi rối một chút. Người đàn ông thấy thế liền trực tiếp nằm đè lên cô ta.
Trần Anh Thư nhìn thấy ánh đèn đang chiếu tới thì cô ta lập tức đóng mạnh của xe lại. Cô ta biết người tới là Trương Thiên Thành, cho nên bắt đầu la hét.
“Aaaa, cứu mạng, Thiên Thành, cứu mạng”
“Con nhóc chết tiệt này còn dám kêu nữa à, xem hôm nay anh đây dạy dỗ cô em như thế nào?
Nói xong người đàn ông liền tát một cái lên trên mặt của Trần Anh Thư, trong nhất thời một
trận đau đớn lan tới khuôn mặt khiến Trần Anh Thư căm hận nhìn đối phương. Ai mà biết được đối phương không biết bị cái gì mà lại luồn một bàn tay vào trong quần của cô ta.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.