“Đúng vậy, có thể cô cũng đã nghe nói đầu. Lúc trước, sau khi tôi bị người ta đẩy xuống biển, là Trương Thiên Thành không quan tâm tới sống chết mà nhảy xuống biển cứu tôi. Hai người bọn tôi suýt nữa đã chết cùng nhau rồi, gặp đại nạn
mà không chết thì chắc chắn sau này sẽ rất hòa thuận với nhau. Cũng chính là lúc đó Trương Thiên Thành cầu hôn với tôi đó”
Hiển nhiên là vào lúc này Trần Anh Thư sẽ không suy nghĩ nhiều được như thế, trong đầu cô ta chỉ có duy nhất hai chữ “cầu hôn”.
“Cô nói dối!”
Trần Anh Thư bỗng nhiên thét lên một tiếng chói tai, dường như cô ta không muốn chấp nhận sự thật này, cô ta tiếp tục nói: “Vũ Linh Đan, cô nói
dối. Nếu như Trương Thiên Thành cầu hôn cô vậy thì tại sao trên tay cô lại không có nhẫn chứ!”
Vũ Linh Đan giơ bàn tay lên quơ quơ trước mặt sau đó ngắm nhìn một lúc. Nhớ lại ngày đó Trương Thiên Thành suýt nữa đã ép buộc xỏ nhẫn vào tay cô. Bây giờ nhớ lại, khóe miệng của Vũ Linh Đan vẫn hơi cong lên, sau đó cô nhìn thẳng vào mắt Trần Anh Thư, nhả từng chữ một: “Đúng là Trương Thiên Thành đã cầu hôn tôi, thế nhưng đã bị tôi từ chối rồi. Có sao không?”
Lần này, Trần Anh Thư lại bật cười.
Trong mắt cô ta, Vũ Linh Đan rõ ràng chỉ đang ăn nói hồ đồ mà thôi. Trần Anh Thư cười tới nỗi không thể đứng thẳng người, cũng chẳng còn giữ lại dáng vẻ kiêu ngạo và đoan trang khi trước nữa. Cô ta cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-roi-xin-dung-tim/601066/chuong-650.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.