Chương trước
Chương sau
Trần Anh Thư đứng bật dậy, cô ta lạnh lùng nhìn Vũ Linh Đan chằm chằm, ánh mắt tràn ngập sát khí.

Vũ Linh Đan cười cười, không đáp lại chính là sự mỉa mai lớn nhất.
Trần Anh Thư không ngờ vốn dĩ cô ta muốn tới chọc tức Vũ Linh Đan trước thế nhưng cuối cùng lại bị Vũ Linh Đan chọc tức lại.
Trầm mặc ba giây, cuối cùng Trần Anh Thư cũng có thể khống chế được cảm xúc. Cô ta bình tĩnh lại sau đó tiếp tục nói: “Tôi cũng hiểu rồi, có thể là cô có một cuộc đời thất bại, cũng chỉ có thân phận vợ cũ của Trương Thiên Thành mới có thể khiến cô có một chút kiêu hãnh nhỉ?
“Ít nhất tôi còn từng có được anh ấy, còn cô thì sao... Trong mắt tôi, cô chẳng qua cũng chỉ là thứ đào mỏ mà thôi!”
Vũ Linh Đan bật cười, phủ nhận lời nói của Trần Anh Thư.
“Vũ Linh Đan, cô nói ai đào mỏ hả! Cô đang ghen tỵ đúng không? Cho dù cô từng có được anh ấy thì thế nào chứ? Tôi và Trường Thiên Thành quen biết nhau sớm hơn vài năm, đàn ông vĩnh viễn sẽ chỉ nhớ tới người phụ nữ đầu tiên của anh ta mà thôi. Còn cô... ha ha, từ nay về sau, người ở bên cạnh Trương Thiên Thành cũng sẽ là tôi, chứ không phải chỉ là một người phụ nữ ở bên cạnh. anh ấy ba năm ngắn ngủi như cô!”
Trần Anh Thư hoàn toàn bị hai chữ “đào mỏ” chọc cho tức điện. Vốn dĩ lần này về nước thái độ của Trương Thiên Thành đối với cô ta rất dửng dưng, nhưng mà vì gây dựng thể lực, Trần Anh Thư vẫn phải cố gắng giả bộ thân mật với Trương Thiên Thành ở trước mặt mọi người.
Người ngoài nhìn vào đều tưởng rằng Trần Anh Thư và Trương Thiên Thành đã nối lại tình xưa thì cũng thôi đi.
Bây giờ ngay cả Vũ Linh Đan cũng ở đây đoán già đoán non.
Nhưng mà trong mắt Vũ Linh Đan, dáng vẻ tức giận bây giờ của Trần Anh Thư chẳng qua chỉ là biểu hiện cho sự chột dạ mà thôi.
Bây giờ xem ra người phụ nữ này chẳng qua cũng chỉ có thế, đơn giản chỉ là trong tay có chút nguồn tài nguyên mà thôi: “Tôi thấy, sợ rằng ngay cả cô cũng không đoán ra được. Bây giờ rốt cuộc Trương Thiên Thành ở bên cạnh cô là vì tình cảm trước kia của hai người hay chỉ đơn giản là vì số cổ phần trong tay cô mà thôi?”.
Lời vừa mới dứt, Trần Anh Thư vung tay định tát Vũ Linh Đan thể nhưng đã bị Vũ Linh Đan đang ngồi ở ghế sô pha nhanh chóng đưa tay lên ngăn lai.
Mặc dù là ngồi ở dưới ngước mắt nhìn lên thế
nhưng ánh mắt của Vũ Linh Đan vô cùng sắc bén, không hề có ý định sẽ nhượng bộ ở trong đó.
“Cô Trần, cô yên tâm đi. Tôi và Trương Thiên Thành đã ly hôn rồi, cũng chẳng còn liên quan gì tới nhau nữa. Nếu như cô muốn khoe mẽ trước
mặt thôi thì không được đâu. Nhưng mà có một sự thật như thế này, con người ta càng thiếu thứ gì đó thì sẽ lại càng muốn chứng minh điều đó. Trong mắt tôi, hành động của cô hôm nay thực sự rất buồn cười. E rằng cô còn cảm thấy tôi là mối uy hiếp của cô đấy nhỉ?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.