Chương trước
Chương sau
Cô còn nhớ rõ, lúc Trương Thiên Thành ngủ mơ từng gọi tên của Trần Anh Thư. Bây giờ nhìn hai người họ sánh vai với nhau, ngay cả Vũ Linh Đan cũng tự mình nhìn nhận được thật sự là hai người họ vô cùng xứng đôi phải lứa.

Lương Học Đông nhận ra ánh mắt ảm đạm của Vũ Linh Đan. Anh ta không khỏi bật cười, hỏi: “Sao nào? Trương Thiên Thành tìm người phụ nữ mới, lại còn là mối tình đầu. Cô không vui à?”
“Tổng giám đốc Lương cứ nói đùa”
Vũ Linh Đan bật cười ha ha, rất nhanh cô đã điều chỉnh lại cảm xúc trên gương mặt của mình, khôi phục lại trạng thái như mình thường. Sau đó ánh mắt cô cũng di chuyển sang chỗ khác, sau đó từ từ cụp xuống.
Rượu quả ba ly, Lương Học Đông đã hòa nhập cùng với đám khách khứa ở đó. Thỉnh thoảng cũng có ánh mắt nhìn về phía Vũ Linh Đan, điều
này khiến Lương Học Đông vô cùng đắc ý.
Thế nhưng sắc mặt của Trương Thiên Thành càng lúc càng lạnh lẽo và tối sầm xuống. Ngay cả Trần Anh Thư đi bên cạnh anh cũng có thể nhận ra sự thay đổi này của Trương Thiên Thành. Cô ta muốn nói mấy lần thế nhưng lại thôi, thỉnh thoảng cô ta cũng nhìn về phía Vũ Linh Đan sau đó suy nghĩ gì đó.
“Thiên Thành, em vào nhà vệ sinh một lát”
Trần Anh Thư buông lỏng cổ tay của Trương Thiên Thành ra sau đó nở một nụ cười dịu dàng mà nhã nhặn.
Trương Thiên Thành gật gật đầu, anh uống một hơi cạn sạch ly rượu trên tay. Bàn tay cầm ly rượu nắm chặt đã hiện lên những khớp xương trắng bệch.
Vũ Linh Đan, cô rõ ràng là cố ý trêu tức anh.
Cũng tốt, anh cũng muốn xem xem tên Lương Học Đông kia còn có thể đắc ý được tới lúc nào.
“Cô Vũ”
Trần Anh Thư không tới nhà vệ sinh mà đi thẳng tới chỗ Vũ Linh Đan. Cô ta nhìn thấy cả hội trường đều đang ăn uống cười nói vui vẻ, còn Vũ Linh Đan lại nhàn nhã đứng một mình, trông vô cùng rảnh rang. Vì thế trong lòng Trần Anh Thư cảm thấy vô cùng khinh thường.
Một người phụ nữ như vậy, gả cho người bình thường cũng là chuyện bình thường, hoặc là gả cho những người có điều kiện thì cũng không phải là không thể. Thế nhưng gả cho một người như Trương Thiên Thành thì lại là chuyện vô cùng khó tin.
Trước khi Trần Anh Thư trở về, cô ta cũng đã hiểu được tình hình liên quan đến chuyện ly hôn của Trương Thiên Thành. Hồi bọn họ còn ở chung, điều Trương Thiên Thành muốn không phải là một bảo mẫu biết chăm lo việc nhà cửa bếp núc, mà điều anh muốn chính là một người đồng hành có thể cùng anh đứng trên đỉnh cao ngắm nhìn phong cảnh phía dưới.
Không đợi Vũ Linh Đan đáp lại, Trần Anh Thư đã tự mình ngồi xuống ở phía đối diện Vũ Linh Đan. Dáng người cô ta thẳng đứng trông vô cùng đoan trang, cần cổ cao trông vô cùng cao ngạo. Trần Anh Thư nở một nụ cười vô cùng dịu dàng, thế nhưng Vũ Linh Đan lại cảm nhận được sự ghê gớm và lạnh lùng của cô ta.
Vũ Linh Đan cũng mỉm cười theo, cô lên tiếng hỏi: “Cô Trần, có chuyện gì không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.