Chương trước
Chương sau
Vũ Linh Đan có thể nhận ra đó chính là Tiểu Ca đã cứu mình.
Vũ Linh Đan vội vàng chào anh ta một tiếng,
thế nhưng nhìn thấy trên mặt của Tiểu Ca toàn là bùn đất thì cô cảm thấy rất ngại: “Tiểu Ca, đường này khó đi lắm. Sao anh lại tới đây?”

Thế nhưng Tiểu Ca lại không hề trách cứ gì cô, anh ta kêu Vũ Linh Đan lên xe, vừa đi vừa nói: “Buổi sáng cô vừa mới đi thì dì Vương đã lo sốt vó lên rồi, vội vàng kêu tôi lái xe tới đưa cô đi đấy”
ướt, cô cắn chặt răng không nói một lời nào.
Dường như Tiểu Ca hiểu được ý của cô sao ấy, anh ta lại tiếp tục nói: “Yên tâm đi, tôi có thể thông cảm mà. Anh ấy vừa mới đi, chắc chắn có cũng không chịu ở lại. Cũng may thời tiết hôm nay đẹp, nếu không trời mưa như thế này thì e rằng dăm bữa nửa tháng cũng chưa tạnh được đâu.”
“Cảm ơn anh”.
Vũ Linh Đan cố nhịn khóc sau đó nói lời cảm ơn.
“Không cần cảm ơn đâu, nhưng mà sau khi em trở về em nhất định phải trải qua những ngày
tháng vui vẻ cùng với anh ấy đấy nhé, có gì thì cứ nói hết ra với nhau”
Tiểu Ca khuyên.
Vũ Linh Đan đột nhiên nhớ tới lời của dì Vương, cô không khỏi tò mò mà hỏi Tiểu Ca: “Trương Thiên Thành thật sự đã xuống biển cùng với anh à?”
Tiểu Ca vẫn luôn mồm luôn miệng thế mà lúc này lại im bặt.
Vũ Linh Đan chưa từ bỏ ý định, cô lại tiếp tục hỏi: “Anh ấy còn vì tìm ngọc trai mà làm tay bị thương sao? Anh trả lời tôi đi chứ?
“Cô Vũ, sao cô biết được những chuyện đó vậy?”
Tiểu Ca có chút ngượng ngùng, anh ta cười cười.
“Anh nói cho tôi biết đi. Có đúng hay không?”
Thái độ của Tiểu Ca đã nói lên tất cả rồi. Vũ Linh Đan đột nhiên rơi nước mắt. Cùng lúc đó
Tiểu Ca cũng lên tiếng: “Cô Vũ, không phải là tôi không nói cho cô biết, mà là anh ấy kêu tôi không được nói cho cô. Nhưng mà bây giờ cô đã biết rồi thì tôi cũng chỉ có thể nói cho cô biết rằng tất cả đều là thật”
“Vậy anh ấy... ra biển xa như vậy, sao anh ấy có thể làm được chứ?
Vũ Linh Đan sốt ruột hỏi.
“Lúc đầu tôi cũng nói như thế đấy, nhưng mà Tổng giám đốc Trương cứ khăng khăng là phải để tự anh ấy đi tìm thì mới có ý nghĩa. Tôi thầm nghĩ chỉ là một chiếc nhẫn cưới thôi mà, chịu khổ thêm
một chút nói không chừng sau này có thể thuận lợi hơn được một chút. Nhưng mà không ngờ cuối cùng lại.”
Tiểu Ca nhất thời nhanh mồm nhanh miệng nói. Thế nhưng khi nói đến gần cuối thì anh ta cũng ý thức được mình đã nói quá nhiều vì thế nên không dám nói tiếp nữa.
Sau đó, suốt quãng đường bùn lầy lội cũng không còn âm thanh gì nữa.
Khoảng hai ngày thì Vũ Linh Đan mới ngồi lên được chuyển xe đi tới Thành phố Cần Thơ. Mà việc đầu tiên cô làm khi vừa đặt chân xuống Thành phố Cần Thơ đó chính là đi tìm bác sĩ lúc trước đã làm phẫu thuật cho cô.
Ở chỗ bác sĩ, Vũ Linh Đan cũng nhận được xác nhận rằng lúc trước bởi vì nguyên nhân sức khỏe của mình mà đứa bé trong bụng bị dị tật không thể sinh ra được.
Vũ Linh Đan cầm tờ giấy chứng nhận đi trên đường dưới ánh nắng chói chang, cô mặc một chiếc áo len đã lỗi mốt, ở dưới ánh nắng mặt trời trông nó lại càng buồn cười hơn.
Vũ Linh Đan bắt xe taxi đi thẳng tới địa chỉ mới của SHINE. Nhân viên quầy tiếp tân vẫn chưa nhận ra Vũ Linh Đan, vì thế bọn họ nói Tổng giám đốc Trường hiện không có ở công ty.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.