Chương trước
Chương sau
Những lời cuối cùng của Vũ Linh Đan đã kích thích Trương Thiên Thành. Mỗi giây trôi qua anh đều rất trân trọng, làm sao có thể lãng phí thời gian trong phòng chăm sóc đặc biệt được. Tuy rằng đối với loại thuốc này anh vẫn chưa mấy tin tưởng, nhưng trước mắt e rằng không còn sự lựa chọn nào khác, cuối cùng Trương Thiên Thành đành phải uống thuốc.

Bát nước đen đó quả là thuốc độc. Trường Thiên Thành nhắm mắt lại, cùng lắm là chết, chỉ là một ngụm nước thôi, khắp người Trương Thiên Thành đều cảm thấy khó chịu.
Phun...
Vũ Linh Đan trốn ngoài cửa, nghe thấy tiếng
thuốc phun ra suýt nữa bật cười thành tiếng, cô vội lấy tay che miệng lại. Phản ứng này xem ra Trương Thiên Thành chưa từng uống qua thuốc bắc.
Vũ Linh Đan không muốn quấy rầy Trương Thiên Thành uống thuốc. Nếu cô đi vào lúc này chắc chắn Trương Thiên Thành sẽ không uống nữa. Vì thế, Vũ Linh Đan đành phải cố gắng nhịn cười, sau đó đi đến chỗ mà Trương Thiên Thành không thể nghe thấy tiếng cô rồi phá lên cười.
Đột nhiên một cơn gió mạnh thối đến, cát và đả bay mù mịt, kèm theo đó là tiếng gầm của động cơ. Vũ Linh Đan nhìn lên thấy một chiếc trực thăng đang từ từ hạ cánh.
Sau khi máy bay hạ cánh, Vũ Linh Đan nhìn thấy Trần Đức Bảo cùng vài người trợ thủ chạy tới. Vũ Linh Đan cũng đi tiến về phía trước. Trần Đức Bảo hai mặt đỏ hoe, dường như không khống chế được cảm xúc: “Cô Đan, cô không sao chứ?”
Trần Đức Bảo hỏi lại một lần nữa. Vũ Linh
Đan lắc đầu, tay chỉ về phía nhà của dì Vương: “Anh ấy bị viêm phổi. Anh ấy vừa uống thuốc xong, có lẽ sẽ không sao?
Nghĩ đến lúc ở bãi biển Trương Thiên Thành vẫn đủ sức chăm sóc cho cô như vậy chắc hẳn không thể chết được.
“Cảm ơn!”
Trần Đức Bảo hít mũi, xúc động chạy về phía dì Vương cùng với một người phụ nữ trông giống như bác sĩ. Vũ Linh Đan nhìn thấy vậy đoán rằng từ khi Trương Thiên Thành mất tích chắc hẳn Trần Đức Bảo rất lo lắng, đêm qua chắc cũng không ngủ.
Rõ ràng anh ta mặc vest, đi giày đen, vậy mà không hề thấy vẻ phong độ như ngày thường, gương mặt phờ phạc, mệt mỏi.
Trong phòng đã bắt đầu trò chuyện. Bác sĩ khảm cho Trường Thiên Thành, sau đó chau mày nhìn bát thuốc đen bên cạnh: “Thuốc này chắc hẳn có hiệu quả. Ít nhất thì tình trạng viêm phổi đã ổn định, nhưng vẫn cần phải theo dõi thêm”
Trương Thiên Thành gật đầu, mặc lại quần áo mà Trần Đức Bảo mang tới, dường như đã khôi phục lại năng lực trước đây, hỏi: “Bên ngoài thế nào rồi?”
“Tối qua tàu du lịch đã quay về. Tôi đã yêu cầu mọi người giữ kín chuyện, tạm thời phong tỏa tin tức về việc cậu bị mất tích. Nhưng cánh phóng viên dường như đã phát hiện ra điều gì đó. Sáng nay họ vây kín cửa Shine, khi cậu không xuất hiện thì lại càng có nhiều tin đồn”
Trần Đức Bảo nói một hơi sơ qua toàn bộ tình hình của công ty, sau đó cảm thấy nhẹ nhõm, giọng điệu của anh chậm lại, nhìn Trương Thiên Thành: “May quá cầu không sao. Nếu không thì..”
Chưa nói hết câu, Trần Đức Bảo vội sửa lại: “Nhưng tôi sớm đã nói rồi, bản thân anh là một kỳ tích, nhất định sẽ không sao?
Trường Thiên Thành không để tâm lời nói của Trần Đức Bảo, nhìn thấy Vũ Linh Đan đứng ở cửa liền chỉ tay bảo bác sĩ: “Hãy kiểm tra thật kỹ cho cô ấy”.
Bác sĩ liếc nhìn Vũ Linh Đan không nói gì. Nhưng không biết tại sao, Vũ Linh Đan lại cảm thấy vị bác sĩ này có chút không ưa mình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.