Chương trước
Chương sau
Vũ Linh Đan hít một hơi thật sâu, người đàn ông này thật không biết xấu hổ, lúc đó đã đuổi anh ta ra ngoài vậy mà vẫn cố tình nghe trộm, Vũ Linh Đan nguýt Trương Thiên Thành một cái, nói: “Lời của Vũ Hải Yến không thể tin được”
“Tại sao em lại đau lòng?” Trương Thiên Thành nhìn chằm chằm vào Linh Đan, hỏi lại.

“Em không đau lòng”.
Vũ Linh Đan quay người lại, không nhìn Trương Thiên Thành, trong lòng cô nhiều cảm xúc hỗn độn, cuộc hẹn hò trên biển cứ chập chờn trong đầu cô. Thật kỳ lạ, giữa ranh giới mong mạnh sự sống và cái chết, cô lại cảm thấy thật hạnh phúc.
Vũ Linh Đan lắc đầu, cố gắng phá vỡ cảm giác kỳ lạ này. Nhưng Trương Thiên Thành đứng bên cạnh cô, gương mặt đầy khát khao, anh bất ngờ kéo vai cô và hôn.
“Anh Thành, em đang bị cảm lạnh.”
Vũ Linh Đan sợ anh bị lây bệnh, cố gắng đẩy anh ra, nhưng Trương Thiên Thành không quan tâm, anh cắn chặt môi Linh Đan, không cho cô thở cho đến khi cô ngã vào vòng tay anh, anh mới cảm thấy vừa lòng.
“Sau này em còn cùng người đàn ông khác diễn kịch, xem anh sẽ xử lý em thế nào? Trương Thiên Thành hằn học nói.
Vũ Linh Đan nhìn anh ta một cách vô tội: “Vậy anh sẽ làm gì?”
“Sẽ làm gì? Em thực sự muốn biết anh sẽ làm gì sao?”
Trên con đường đầy sỏi đá, Trương Thiên Thành từng bước đến gần Vũ Linh Đan, Vũ Linh Đan không cẩn thận nên bị vấp, Trương Thiên
Thành đã nhanh chóng đỡ lấy tay cô.
Vũ Linh Đan ngại ngùng, quay mặt đi nhưng Trương Thiên Thành đã hằn học nói: “Nhìn anh đi”
“Đừng”
“Em nghĩ như này có thể thoát khỏi mắt anh không?”
Vũ Linh Đan cố gắng đẩy anh ra.
Cách đó không xa dì Vương gọi hai người về ăn cơm, không hề để ý thấy sự bối rối của hai người. Vũ Linh Đan nhanh chóng thoát ra và đi về phía dì Vương, để lại Trương Thiên Thành như hóa đá.
Vũ Linh Đan vội vã vào bếp phụ giúp dì Vương, cô không muốn đối mặt với Trương Thiên Thành, người đàn ông này e rằng không chỉ là viêm phổi mà ngay cả não cũng bị úng nước rồi.
“Sao con không ở bên ngoài với bạn trai, hai đứa vừa trải qua trận sinh tử chắc hẳn tình cảm càng thêm khăng khít” Dì Vương mặt tươi cười, thì
thầm: “Vừa nãy dì đã nhìn thấy rồi.”
“Nhìn thấy gì chứ ạ?” Gương mặt Vũ Linh Đan đỏ bừng xấu hổ.
“Mặt cháu như vậy còn cần dì nói nữa sao? Cậu ta được đó, vừa đẹp trai, lại vừa rất thương cháu”
Vũ Linh Đan nhất thời không biết giải thích ra sao về mối qua hệ giữa mình và Trương Thiên Thành, sợ rằng càng giải thích càng thấy hỗn loạn, đành im lặng nghe dì Vương nói chuyện.
“Nghe nói con nhảy xuống biển, anh ta nhảy xuống cứu con. Đã rơi xuống biển thì sinh mạng nằm trong tay Thượng Đế, hai con có thể sống sót được như vậy thì chắc hẳn là người tốt”
“Dì Vương, sao lại biết chúng con là người tốt?” Vũ Linh Đan hỏi.
Dì Vương bật cười tự hà nói: “Đó là điều chắc chắn, nếu là người xấu chắc chắn đã bị Thượng Đế bắt đi. Con có biết trên biển hàng năm có bao nhiêu người mất mạng. Vùng biển đó bình thường không có cá, chúng tôi không Thượng Đến đó đánh bắt. Nhưng mấy hôm nay thời tiết khá tốt, nên chúng tôi thử tới đó xem thế nào, vừa hay lại gặp hai con. Con nói xem có phải là ý trời không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.