Chương trước
Chương sau
Vũ Linh Đan vẫn cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cơ thể vô cùng khó chịu, nhưng vì không muốn để Trương Thiên Thành lo lắng nên lắc đầu, cười nói: “Không sao. Bọn họ đã nói rồi, chỉ là do mất nước mà thôi”

“Đợi sau khi quay về sẽ tới bệnh viện kiểm tra thật kỹ. Em có thể sống sót như vậy cũng xem là có bản lĩnh lớn rồi” Trương Thiên Thành lạnh lùng
nói.
Vũ Linh Đan không khỏi sững sờ, nghĩ đến việc Trương Thiên Thành nhảy khỏi tàu cứu mình, cô hỏi: “Nếu đã như vậy, anh còn nhảy xuống cứu em làm gì?”
Trương Thiên Thành mặt tối sầm lại. Anh phát hiện người phụ nữ này thật sự ngốc nghếch đến
Rất lâu sau gương mặt anh mới trở nên bình tĩnh lại một chút. Dưới sự nhất quyết của Vũ Linh Đan, anh đành để cô ấy nằm xuống giường.
“Đỡ hơn chút nào chưa? Còn chỗ nào khó chịu nữa không?”
Vũ Linh Đan vẫn cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cơ thể vô cùng khó chịu, nhưng vì không muốn để Trương Thiên Thành lo lắng nên lắc đầu, cười nói: “Không sao. Bọn họ đã nói rồi, chỉ là do mất nước mà thôi”
“Đợi sau khi quay về sẽ tới bệnh viện kiểm tra thật kỹ. Em có thể sống sót như vậy cũng xem là có bản lĩnh lớn rồi” Trương Thiên Thành lạnh lùng nói.
Vũ Linh Đan không khỏi sững sờ, nghĩ đến việc Trương Thiên Thành nhảy khỏi tàu cứu mình, cô hỏi: “Nếu đã như vậy, anh còn nhảy xuống cứu em làm gì?”
Trương Thiên Thành mặt tối sầm lại. Anh phát hiện người phụ nữ này thật sự ngốc nghếch đến
không còn thuốc chữa, lời anh nói rõ ràng như vậy, cô ta không hiểu hay giả vờ không hiểu.
Trương Thiên Thành nằm lên một chiếc giường đơn, tay đặt lên ngực, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vũ Linh Đan có chút bất ngờ, cố gắng quay sang nhìn Trương Thiên Thành, thấy anh đã nhắm mắt, liền nói: “Anh đã quá mệt rồi. Dù sao hôm nay em cũng rất cảm ơn anh”
Không một tiếng trả lời.
“Được rồi” Vũ Linh Đan tự yếu ớt thỏa hiệp. Sau đó nằm xuống và nhắm mắt lại. Cô ấy giờ cũng đã rất buồn ngủ rồi.
Nửa đêm, Vũ Linh Đan bỗng sốt cao.
Là do Trương Thiên Thành phát hiện ra đầu tiên. Anh gọi cô không thấy có phản ứng, liền kéo cô dậy thì thấy toàn thân nóng ran. Lúc này anh
mới nhớ đến thuốc mà người đàn ông kia đưa lúc trước, vội cho Vũ Linh Đan uống.
Qua mười phút, Trương Thiên Thành vẫn không yên tâm, bất kể là làm phiền mọi người, anh ta vẫn gọi người đàn ông lúc trước, nhờ anh ta kiểm tra cho Vũ Linh Đan.
Người đàn ông gương mặt còn rất buồn ngủ, nhưng không hề tỏ ra khó chịu, nghe thấy Vũ Linh Đan bị sốt liền chạy vội xuống. Sau khi biết Vũ Linh Đan đã uống thuốc liền thở phào nhẹ nhõm: “Rơi xuống biển nên chắc chắn là bệnh sẽ rất nặng rồi. Uống thuốc hạ sốt là ổn rồi, không biết còn biến chứng nào nữa không. Ngày mai chúng ta sẽ về tới làng chài, ở đó chúng tôi có bác sĩ”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.