“Vũ Linh Đan, em còn nói nữa em sẽ chết đấy. Cũng không cần phải cảm thấy có lỗi. Được chứ?”
Trương Thiên Thành có chút cáu kỉnh, dùng tay nắm tóc, nhưng lại nắm phải rất nhiều muối biển.
Vũ Linh Đan nhìn vào mắt Thiên Thành, ánh mắt ảm đạm, có lẽ không thể chống chọi được thêm nữa.
“Trương Thiên Thành, anh nói trên đời này có thực sự có địa ngục không? Có lúc em nghĩ mình thật tệ, có lúc lại nghĩ trên đời này kẻ xấu còn rất nhiều, xuống địa ngục cũng không đến lượt mình”
“Vũ Linh Đan, em đừng kêu nữa được không, thực sự rất ồn”
Vũ Linh Đan: "..."
Nhưng Vũ Linh Đan không dừng lại được, cô chăm chú nhìn Trương Thiên Thành, cô sợ rằng qua một hai giờ nữa, không chỉ không nhìn thấy Trương Thiên Thành mà còn không thể cùng anh nói chuyện.
“Trương Kim Thành, em đợi rất lâu rồi, thực ra chuyện em muốn nói là ..”
“Có gì để quay về hãy nói. Vũ Linh Đan, cái miệng em sinh ra là chỉ để nói thế à?”
Trương Kim Thành dường như muốn chạm vào môi cô, muốn hôn cô một lần nữa nhưng lại sợ cô sẽ đẩy ra, đành siết chặt tay cô.
Giờ đây, hai cơ thể cùng nhau bồng bềnh trôi trên sóng. Cơ thể của Vũ Linh Đan rất nhẹ, rất nhẹ, dường như sẽ không lâu sau nữa sẽ bay lên cùng những đám mây trên kia.
“Trương Thiên Thành.”
“Em không khát à? Sao vẫn còn sức nói nhiều thế?”
Vũ Linh Đan vừa mở miệng đã bị Trương Thiên Thành ngắt lời, bị Trương Thiên Thành nhắc nhở, cô càng cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-roi-xin-dung-tim/601024/chuong-608.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.