Chương trước
Chương sau
"Không phải như anh nghĩ đâu, tôi rất mệt mỏi. Trương Thiên Thành, nếu anh không có chuyện gì thì xin anh hãy đi ngủ đi, nhà tôi cũng để cho anh rồi, anh còn muốn thể nào nữa?" 
Đột nhiên Vũ Linh Đan cảm giác ngay cả khi nói chuyện cũng rất mệt mỏi, cô chỉ đành nhìn Trương Thiên Thành một cách bất lực.
Trương Thiên Thành lại nói: "Vũ Linh Đan, cô biết mục đích hôm nay tôi đến tìm cô mà" 
"Không biết." 
Vũ Linh Đan dứt khoát quả quyết, hoàn toàn không muốn nói chuyện với Trương Thiên Thành. 
Bỗng nhiên, Trương Thiên Thành lao tới trực tiếp ép Vũ Linh Đan vào góc số pha, hai mắt đối diện nhau, ngay cả hơi thở cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ. 
Vũ Linh Đan bắt đầu rối tung lên, cô muốn đẩy Trương Thiên Thành ra nhưng lại phát hiện mình không thể. 
Sau đó, giọng nói trầm thấp của Trương Thiên Thành vang 
lên: "Không ngờ tôi lại xúc tiến việc đính hôn của các người, xem ra nếu không chơi lớn một chút thì thằng nhóc này vẫn không hết hi vọng" 
"Anh nói cái gì?" 
Trong lúc nhất thời, Vũ Linh Đan không kịp phản ứng. 
Trương Thiên Thành cười ha ha một tiếng, sau đó lấy điện thoại ra, chỉ nói một câu hành động đi rồi cúp máy. 
Vũ Linh Đan đứng dậy khỏi ghế sô pha, lên tiếng hỏi: "Rốt cuộc anh muốn làm cái quái gì vậy?" 
"Làm cái gì, hửm?" 
Bàn tay to của Trương Thiên Thành kéo mạnh một phát, trực tiếp xé nát bộ đồ ngủ của Vũ Linh Đan, sau đó bàn tay to bao phủ cả vùng tròn trịa, trên khuôn mặt lạnh lùng không có chút nhiệt độ. 
Vũ Linh Đan nhanh chóng hất tay Trương Thiên Thành ra, cả người thể hiện trạng thái cúi đầu tự bảo vệ mình, nhưng Trương Thiên Thành lại vừa xé vừa nói: "Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ thật sự rất khó tin được." 
"Nếu là đàn ông thì chắc chắn không chịu nổi người phụ nữ của mình đi chơi linh tinh với người đàn ông khác. Tính kiên nhẫn của Phan Bảo Thái này thật sự rất tốt, cũng không biết có phải là đàn ông hay không." 
Trương Thiên Thành nói kiểu này, Vũ Linh Đan vừa nghe đã hiểu. 
Cộng thêm chuyện hồi sáng còn chưa kịp tra hỏi, Vũ Linh, Đan đã cắn một cái vào cổ tay của Trương Thiên Thành khiến anh bị đau, Vũ Linh Đan nhanh chóng chớp lấy thời cơ rồi hỏi: "Có phải anh đã bôi nhọ Phan Bảo Thái không? Còn nữa, rõ ràng Phan Bảo Thái đã gọi điện cho tôi nhưng tại sao anh lại không nói cho tôi biết?" 
"Tại sao phải nói cho cô biết?" 
Trương Thiên Thành giống như đang nghe một chuyện cười lớn, châm chọc nhìn chằm chằm vào hai mắt Vũ Linh Đan rồi gằn từng chữ một: "Tôi còn chưa tính sổ với cô đâu, hơn nửa đêm còn có đàn ông gọi điện thoại tới, cũng phải xem tôi có đồng ý hay không đã chứ". 
“Đó là chồng sắp cưới của tôi!” 
Gần như Vũ Linh Đan đã dùng hết sức lực của mình để rống lên một tiếng, thế nhưng đổi lại vẫn là sự khinh miệt không hề che giấu của Trương Thiên Thành, anh trầm giọng nói: “Vũ Linh Đan, cô đang ép tôi nổi giận đấy”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.