Chương trước
Chương sau
Trái tim Vũ Linh Đan gần như sắp nhảy lên cổ họng, Trương Thiên Thành vừa rời khỏi nhà của mình, vậy có phải đã bị bắt 
gặp ở lầu dưới rồi không? 
“Linh Đan?" 
Phan Bảo Thái miễn cưỡng nở một nụ cười, không giấu được vẻ mệt mỏi. . Kiếm Hiệp Hay
Vũ Linh Đan liếc nhìn xung quanh, xác định rằng Trương Thiên Thành đã rời đi thì lúc này mới ngạc nhiên nói: "Sao anh lại đến đây sớm vậy? Không đúng, chẳng lẽ cả đêm anh không ngủ sao?" 
Phan Bảo Thái xấu hổ cười cười: "Dù sao anh cũng không ngủ được, chỉ muốn ở dưới lầu đợi em sớm một chút." 
Có vẻ như Phan Bảo Thái không gặp phải Trương Thiên Thành. 
Trong lòng Vũ Linh Đan thầm thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra nhưng nếu bị bắt gặp thì dù cho cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. 
"Em cũng biết chuyện của bố anh, anh cũng đừng quá lo lắng" 
Vũ Linh Đan cố gắng an ủi anh ta. 
"Anh vẫn ổn mà" 
Phan Bảo Thái lại mỉm cười, đôi mắt cũng vì Vũ Linh Đan 
gặp ở lầu dưới rồi không? 
“Linh Đan?" 
Phan Bảo Thái miễn cưỡng nở một nụ cười, không giấu được vẻ mệt mỏi. 
Vũ Linh Đan liếc nhìn xung quanh, xác định rằng Trương Thiên Thành đã rời đi thì lúc này mới ngạc nhiên nói: "Sao anh lại đến đây sớm vậy? Không đúng, chẳng lẽ cả đêm anh không ngủ sao?" 
Phan Bảo Thái xấu hổ cười cười: "Dù sao anh cũng không ngủ được, chỉ muốn ở dưới lầu đợi em sớm một chút." 
Có vẻ như Phan Bảo Thái không gặp phải Trương Thiên Thành. 
Trong lòng Vũ Linh Đan thầm thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra nhưng nếu bị bắt gặp thì dù cho cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. 
"Em cũng biết chuyện của bố anh, anh cũng đừng quá lo lắng" 
Vũ Linh Đan cố gắng an ủi anh ta. 
"Anh vẫn ổn mà" 
Phan Bảo Thái lại mỉm cười, đôi mắt cũng vì Vũ Linh Đan 
mà sáng lên. Anh ta xông đến giang tay ôm Vũ Linh Đan vào lòng, Vũ Linh Đan không thể cự tuyệt đành nhẹ nhàng ôm lấy. 
Phan Bảo Thái ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của cô, tâm trạng đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh ta không nhịn được hít một hơi thật sâu rồi nói: "Có em ở đây thật tốt, cho dù có gặp khó khăn lớn như thế nào thì chúng ta cũng có thể vượt qua được." 
Hơn nữa, Lê Tuyết Cầm cũng đã từ bỏ, điều này càng làm cho đám mây mù trong lòng Phan Bảo Thái có nhiều tia sáng hơn. 
Có lẽ là do ông trời đã nhìn thấy nỗ lực của anh ta. 
"Hôm khác cùng anh đến bệnh viện đi." 
Đột nhiên Phan Bảo Thái nói. 
Vũ Linh Đan không nói gì, chỉ có chút kinh ngạc xen lẫn chút lo lắng nhìn Phan Bảo Thái. 
Dường như Phan Bảo Thải nhìn thấy được sự lo lắng của Vũ Linh Đan nên nói tiếp: "Không sao đâu, mẹ anh đã từ bỏ rồi, bà nói rằng sẽ không can thiệp đến chuyện của chúng ta nữa. Linh Đan, đột nhiên anh lại muốn kết hôn" 
Nghe Phan Bảo Thái nói vậy, Vũ Linh Đan hơi sửng sốt. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.