Chương trước
Chương sau
Động tác của Phan Bảo Thái dừng lại một chút, rõ ràng trí nhớ của anh ta không sai, có thể là do khẩu vị của Vũ Linh Đan đã thay đổi. 
Trần Tuyết Nhung ở một bên hoà giải nói: "Uầy, không phải con rất gầy sao, sao lại muốn giảm béo chứ?" 
Vũ Linh Đan cười ngượng nghịu, chỉ cảm thấy lời nói của mình thực sự không hợp hoàn cảnh, Phan Bảo Thải nhanh chóng đổi một món ăn khác rồi đưa cho Vũ Linh Đan: "Nếm thử món này đi, rất thanh đạm" 
"Cảm ơn anh." 
Vũ Linh Đan nhìn miếng bắp cải non hấp trước mặt, nói thật là cô không thèm ăn lắm, nhưng dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hai người, Vũ Linh Đan vẫn cầm đôi đũa nhỏ lên gắp. 
Nếm thử, không phải là không ngon, nhưng chắc chắn không phải là hương vị cô yêu thích. 
Sau bữa ăn, Trần Tuyết Nhung và Phan Bảo Thái kẻ hát người khen hay, không ngừng xoa dịu bầu không khí, Vũ Linh Đan cũng muốn huy động hứng thú của mình nhưng bỗng nhiên lại chỉ cảm thấy mệt mỏi, cái gì cũng không muốn nói. 
"Linh Đan, đồ ăn không ngon sao? Hay là em tự gọi hai món đi, không ngờ sau nhiều năm như vậy, khẩu vị của em cũng đã thay đổi rồi." 
Phan Bảo Thái đã sớm phát hiện Vũ Linh Đan không còn thích ăn những món này, lại sợ Vũ Linh Đan đói bụng, định nói. 
Vũ Linh Đan lắc đầu, ngại ngùng cười nói: "Không phải là món ăn không ngon, là vì hôm nay em thật sự không có hứng ăn." 
"Vậy." 
Phan Bảo Thải khó xử, không biết nên làm gì bây giờ. 
Vũ Linh Đan nâng ly, cười với hai người: "Ba chúng ta còn chưa nâng ly mà, không khí tốt thế này nhất định phải ăn mừng." 
Trần Tuyết Nhung và Phan Bảo Thái rất nhanh hưởng ứng, sau đó tiếng cười trên bàn cũng nhiều thêm mấy phần. 
Sau khi ăn xong, Trần Tuyết Nhung lấy cớ Bùi Văn Cường sẽ đến đón mình, nhìn Vũ Linh Đan lên xe Phan Bảo Thái, vẫy vẫy tay theo sau, dặn dò Phan Bảo Thái phải chăm sóc cho Vũ Linh Đan. 
Vũ Linh Đan ngồi ở bên chỗ ghế lái phụ có hơi lúng túng, 
cho dù là ý của Trần Tuyết Nhung hay là của Phan Bảo Thái thì cô vẫn hiểu. Đột nhiên cô cảm thấy tâm trạng của mình hoàn toàn không thể đáp lại sự nhiệt tình của hai người. 
"Phan Bảo Thái, anh không cảm thấy em nhạt nhẽo quá chứ?" 
Vũ Linh Đan dè dặt hỏi, cô cũng không muốn như vậy. 
Phan Bảo Thái cong môi cười vui vẻ, nghiêm túc lái xe, cũng không để ý. 
"Linh Đan, em biết không, thật ra thì chỉ cần em có thể ở bên cạnh anh thì anh đã rất hài lòng, những chuyện còn lại cứ giao cho anh là được rồi" 
Vũ Linh Đan không lên tiếng. 
Thừa dịp lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, Phan Bảo Thái nhân cơ hội cầm tay Vũ Linh Đan, đặt ở bên môi nhẹ hôn, xúc động nói: "Có lúc anh cảm thấy bây giờ giống như là đang nằm mơ, nhưng anh hy vọng cho dù là mơ thì cũng đừng tỉnh lại"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.