Nếu không nhờ những lời nói của Trần Đức Bảo trước đó, có lẽ lúc này Vũ Linh Đan đã có thể dễ dàng bị lừa rồi.
Nhưng sau khi biết sự thật, Trương Thiên Thành càng tức giận hơn, nhưng Vũ Linh Đan lại cho rằng anh càng ngày càng đáng yêu. Cảm giác này cô chưa bao giờ được cảm nhận trước đây.
"Ừm... anh ở thành phố Hải Phòng thế nào rồi?" Thậm chí Vũ Linh Đan còn bắt đầu chủ động hỏi han.
Trên điện thoại, Trương Thiên Thành lại im lặng một lúc lâu.
Ngay sau đó, Vũ Linh Đan nhận ra rằng có điều gì đó không ổn trong câu hỏi này.
Trước hết, Trương Thiên Thành chỉ mới rời đi vào buổi sáng, thứ hai là cô đâu có biết anh đã đi đâu.
"Cái đó… ha ha, đùa thôi. Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, tôi không sao, thực sự rất ổn, không có việc gì nữa thì tôi cúp máy nhé."
Vũ Linh Đan chột dạ, thừa dịp Trương Thiên Thành chưa kịp trả lời đã vội vàng cúp máy.
Ngay sau đó, điện thoại lại gọi tới lần nữa.
Vũ Linh Đan không dám làm ngơ, đành phải nhận cuộc gọi, tiếp tục cười xòa: "Tổng giám đốc Thành, anh còn gì dặn dò à, vừa rồi mắng chưa đủ sao?"
"Vũ Linh Đan, cô đừng có bỡn cợt với tôi, Trần Đức Bảo đã nói gì với cô?"
Trên điện thoại, giọng điệu của Trương Thiên Thành trông có vẻ khá nghiêm trọng.
"Không có mà, nói cái gì đâu?"
Ở bên ngoài, Trần Đức Bảo cũng tỏ vẻ đầy ẩn ý, rõ ràng là Trương Thiên Thành không đặt câu hỏi quá nhiều.
Khi Trần Đức Bảo bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-roi-xin-dung-tim/600743/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.