“Ý cậu muốn nói là, tôi vẫn còn yêu Vũ Linh Đan? Trần Đức Bảo, tôi thấy đầu óc cậu bị úng nước rồi, có muốn vào bệnh viện kiểm tra một chút không?” Trần Đức Bảo còn chưa kịp nói xong thì đã bị Trương Thiên Thành thẳng thừng cắt ngang, sao anh ta có thể nghĩ ra cái ý tưởng còn thối nát hơn cả việc bôi xấu tiếng tăm của anh chứ. Trần Đức Bảo lặng lẽ lau mồ hôi trên trán mình, nhưng cầu gì nên nói thì vẫn phải nói, đợi Trương Thiên Thành phát giận xong thì lúc này Trần Đức Bảo mới nói: “Làm thế này đã đủ xây dựng tiếng tốt cho anh rồi, mà sau khi chờ chuyện này lắng đi mới tung tin hai người thật sự đã ly hôn, như thế mới đảm bảo sẽ không bị người có ý xấu cố tình lợi dụng” "Ha!" Vừa nhắc đến mấy chữ người có ý xấu cố tình, Trương Thiên Thành đã thấy nổi nóng cả người. “Đã có người muốn thấy tin tức về tôi thế này, vậy tôi cũng không thể nhàn rỗi không đáp lễ người ta được, phải người theo dõi sát sao Trương Đức Phú hai ngày này cho tôi, không sợ kẻ địch còn không lộ đuôi!” Trương Thiên Thành cảnh cáo. “Hiểu rồi” Trần Đức Bảo cũng nghe nói gần đây Trương Đức Phú hay xuất hiện cùng Vũ Linh Đan, chuyện này chắc phải tám phần mười là lợi dụng Vũ Linh Đan, nhưng cũng khó trách Trương Thiên Thành lại nổi giận đến mức này. Vũ Linh Đan nghe được tiếng ồn không dứt bên ngoài phòng khách sạn, nhưng cô cũng không có ý định ra ngoài, Trương Thiên Thành tức giận là đúng không có gì sai, nhưng chuyện gì cô không hề làm thì tuyệt đối cô cũng không thừa nhận. Vũ Linh Đan gọi điện thoại cho Trương Đức Phú. Lúc trước thì gọi điện cho Trương Đức Phú dễ lắm, thế mà bây giờ lại gọi không được. Ngược lại trên màn hình điện thoại di động lại đề cử bài báo mới, là tin tức có liên quan đến Trương Thiên Thành, Nhớ lại lời cảnh cáo của Trương Thiên Thành, Vũ Linh Đan không khỏi hít một hơi khí lạnh, người đàn ông này vì rửa sạch mọi hiểu lầm, chỉ sợ chuyện gì cũng có thể nói ra miệng, lần này tự anh ta nói xong mất rồi cũng nên. Những bài báo thế này không đọc cũng được. Vũ Linh Đan miễn cưỡng tỉnh táo lại, đã không thể ra tay từ Trương Thiên Thành, vậy thì cô cũng chỉ có thể hành động cách khác để tìm được giấy tờ tài liệu. Cô có biết văn phòng của Lưu Quốc Binh, những tài liệu bí mật quan trọng thế kia chắc chắn không có khả năng đưa về nhà, mà nói không chừng còn không có mật mã bảo vệ cũng nên. Vũ Linh Đan lấy di động ra gọi cho Công Nữ Hoàng San: “Tối nay bận gì không, có chuyện này muốn gặp cậu”. “Tuy rằng dạo này cửa hàng hoa bận bịu vô cùng, nhưng Vũ Linh Đan của chúng ta đã lên tiếng thì sao mình có thể không đồng ý đây, nói nghe xem, cậu tìm mình làm gì đó?” Công Nữ Hoàng San trả lời rất sảng khoái, cực kỳ có tư thế không tiếc mạng sống vì bạn. Vũ Linh Đan hiểu ý cười một tiếng, bao nhiêu năm như thế cũng chỉ có Công Nữ Hoàng San luôn luôn ở bên cạnh quan tâm và lắng nghe cô, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cô gái này vẫn không bỏ rơi mình. Nghe được giọng nói của Công Nữ Hoàng San vang lên bên tai, rốt cuộc tâm trạng của Vũ Linh Đan cũng thay đổi tích cực hơn, sau khi trình bày giản lược kế hoạch với bạn thì hai người hẹn gặp nhau tại Thành Đức. Đừng thấy bây giờ Công Nữ Hoàng San bận bịu ngược xuôi với cửa hàng hoa mà nhầm, thực ra trước đây cô ấy đã từng say mê nghiên cứu máy tính thời còn đi học đó, hồi xưa còn hack tùng máy tính của Phó hiệu trưởng, vì thế cũng suýt soát ngang thực lực với hacker rồi. “Yên tâm, những chuyện kiểu vậy là sở trường của mình mà, cậu cứ chờ đi, một tiếng sau nhất định cậu có thể nhìn thấy mình. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Vũ Linh Đan, rốt cuộc giữa cậu và Trương Thiên Thành đã xảy ra chuyện gì thế, mình đọc báo thấy người ta viết Trương Thiên Thành với cậu có ý định quay lại, đừng nói hai người định kết hôn lại lần nữa nha” Ban đầu Công Nữ Hoàng San không hỏi là do không tò mò thật, nhưng bây giờ hỏi, thực sự chỉ là quan tâm chân thành thôi. Vũ Linh Đan cười ha ha không thèm để ý chút nào, trả lời: “Quan hệ với mình ấy hả, trước khi kết hôn thì chưa từng yêu nhau, sau khi ly hôn sao lại có thể yêu chứ!” “Vậy cũng không nhất định, có bao tình cảm phải mất đi rồi mới biết cách trân trọng đấy thôi, có lẽ thật sự sau khi Trường Thiên Thành rời bỏ cậu thì mới chợt phát hiện cuộc sống thật khó khăn, ừm... Nói sao đây nhỉ, chính là kiểu tình cảm sinh ra do quá trình gắn bó lâu dài, mưa dầm thấm đất á, có đôi lúc tình yêu là vậy đó, chỉ sợ chính cậu cũng không biết rõ, chứ khéo khi cậu cũng đang như thế? Công Nữ Hoàng San cười he he, chọc ghẹo bạn trong điện thoại. “Đời mình có làm bà góa ổ mốc mặt thì cũng không có khả năng yêu Trương Thiên Thành đâu, lần này thì cậu cứ tin mình đi”. Vũ Linh Đan thề thốt, không hề do dự. Công Nữ Hoàng San lại ra vẻ hiểu biết sâu rộng, trả lời cô bằng kiểu nói thâm sâu khó dò: “Bây giờ thì sống chết chỉ biết nói câu này, mai sau rồi sao đây, cũng khó nói trước lắm, nếu cậu không tin thì cứ lên báo mà đọc, bây giờ tất cả mọi người ai cũng nói như mình” Công Nữ Hoàng San nói xong thì nhanh tay cúp điện thoại trước. Đương nhiên Vũ Linh Đan cũng không có hứng thú với những câu không có căn cứ mà Công Nữ Hoàng San vừa nói, có đôi khi cô rất nghi ngờ, rốt cuộc Trương Thiên Thành là một người đàn ông vô tâm, nói chuyện yêu đương với anh chẳng khác gì đàn gảy tai trâu cả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]