Đêm hè tháng Tám.
Cảnh Văn tỉnh lại, cảm thấy trên người lạnh ngắt.
Người bên cạnh tỉnh dậy, ngay lập tức hỏi: “Thế nào?”
Cảnh Văn lắc đầu: “Không sao, chỉ mơ thôi.”
Hạ Thụy Bác đưa tay qua, ở trong bóng tối mò được tay của cậu. Bàn tay cậu lành lạnh, không có một điểm ấm áp.
Hạ Thụy Bác tung mình ngồi dậy, mở đèn đầu giường, vươn tay ôm cậu vào lòng. Bởi vì thể chất của Cảnh Văn, nên dù mùa hè, bọn họ cũng không mở điều hòa, đồng hồ báo nhiệt độ cho thấy trong phòng lên tới hơn 30 độ, nhưng Cảnh Văn cả người lạnh như đang mùa đông.
Hạ Thụy Bác: “Lạnh như thế sao không nói cho mình? Để còn lấy thêm chăn bông.”
Cảnh Văn phân trần: “Thì mình cũng vừa tỉnh thôi mà.”
Hạ Thụy Bác định xuống giường lấy chăn, Cảnh Văn kéo hắn: “Không cần, có lạnh lắm đâu.”
Hạ Thụy Bác không tin, Cảnh Văn nhắc thêm một lần, nói thật sự không cần.
Hạ Thụy Bác mím môi, đem cậu chặt chẽ ôm lấy.
Hai người cứ thế ôm nhau tựa vào đầu giường, qua một hồi, Hạ Thụy Bác hỏi: “Khá hơn chút nào không?”
“Ừm.”
Trong phòng rất tĩnh, Cảnh Văn nhắm mắt lại tựa vào bộ ngực của Hạ Thụy Bác, nghe hắn hỏi: “Đang nghĩ gì đó?”
Cảnh Văn khóe miệng khẽ cong: “Đang nhớ tới câu mà cậu nói.”
“Cái gì?” Hạ Thụy Bác hoang mang: “Câu nào?”
Cảnh Văn ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt trong trẻo có một tầng dịu dàng.
“Lúc suýt chút nữa mình bị ngã xuống lầu, cậu đã nói câu đó.”
“A, cái đó......”
Khi đó Cảnh Văn bảo hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-quy/4597650/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.