Cảnh Văn cầm theo một bó hoa, có hoa lyly và đinh hương, chủ tiệm bán hoa nói bó như thế nhìn sẽ giống như bầu trời đầy sao, xa xa đã nhìn thấy Vu Tuyết.
Cô ngoắt ngoắt tay, Hạ Thụy Bác cùng Cảnh Văn đi tới chỗ Vu Tuyết đang đứng ở cửa bệnh viện.
“Sao cậu biết cậu ta nằm ở đây?”
Vu Tuyết nói: “Bạn tôi cũng là bạn từ hồi tiểu học của cậu ta, thế nên tôi mới biết.”
“Vẫn...... chưa tỉnh lại à?” Cảnh Văn hỏi.
“Chưa.” Vu Tuyết có chút cảm khái: “Bác sĩ cũng không biết lý do, hô hấp cũng như tất cả bộ máy cơ thể của cậu ta vẫn làm việc bình thường, nhưng cậu ta không tỉnh lại.”
Ngừng một chút lại nói: “Thật giống như bị ly hồn trong truyện liêu trai chí dị.”
“Hả?” Hạ Thụy Bác nhìn cô.
Vu Tuyết giải thích: “Chính là thân thể còn mà linh hồn chạy mất, giờ ở đây chỉ có lớp vỏ thôi.”
Cách giải thích này có vẻ hoang đường, nhưng cũng không phải là không có đạo lý.
Vu Tuyết xách theo một giỏ hoa quả, Cảnh Văn đưa hoa cho cô, còn mình thì cầm giỏ hoa quả, ai ngờ lại bị Hạ Thụy Bác giằng lấy. Cuối cùng người đi tay không là Cảnh Văn.
Vu Tuyết nhìn số phòng, gõ cửa phòng 401.
Trong phòng có hai giường bệnh, một chiếc giường chưa được sử dụng, chiếc còn lại gần cửa sổ thì Sử Giai đang nằm. Nhìn cậu ta đúng y như Vu Tuyết nói, so với hồi còn ở lớp học thêm đã gầy hơn rất nhiều. Hô hấp đều đều, mặt mũi an tường, nhìn giống như cậu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-quy/4597635/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.