“Cảnh Văn? Cảnh Văn!”
Có người ở lay động cậu, Cảnh Văn toát mồ hôi lạnh, mở bừng mắt.
Một khuôn mặt vô cùng lo lắng đang ở rất gần – Khuôn mặt kiên nghị, thật đẹp.....
Cảnh Văn có chút mờ mịt nói: “Hạ Thụy Bác?”
Người nọ thở ra khẩu khí: “Đúng rồi, là tôi đây. Cậu gặp ác mộng à? Cậu cứ run lên ── Tôi lay cậu mãi...... Cậu cũng không tỉnh.”
“Ác mộng?” Cảnh Văn giơ tay lên lau trán, toàn là mồ hôi: “Đúng vậy a......”
Cậu nhìn chung quanh một chút, toàn bộ là bóng tối khiến cho người ta kinh sợ, đám học sinh giờ đây tinh thần thực sự không tốt, nhóm hai người, ba người tựa vào nhau, ngồi xung quanh đống lửa nhỏ.
“Lau mồ hồi đi?” Hạ Thụy Bác lấy ra gói khăn giấy, rút một tờ đưa cho cậu.
Cảnh Văn thấm mồ hôi hỏi: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
Hạ Thụy Bác nhìn vào di động: “Ngủ hơn nửa tiếng rồi.”
“Vậy à?” Thật giống như...... Trong lúc mơ.
Ở đây...... Ở đây cũng đã xảy ra chuyện gì đó.
Vốn chỉ cho là hỏa hoạn đơn thuần mà thôi, nhưng...... Nhưng trong mơ mọi thứ quá ư chân thật, hơn nữa, cũng quá hợp lý.....
Mưu sát.
Hơn nữa, là lộ liễu không chút nào che dấu, đem tất cả những người vô tội đang chạy nạn giết sạch......
Là mộng? Là ảo giác của cậu? Hay..... Hay những “Người” kia muốn báo mộng cho cậu biết? Cảnh Văn trong lúc vô ý cho tay vào túi quần.
Cậu ngây ngẩn cả người, lôi thứ trong túi quần ra.
Là một túi kẹo. Bên ngoài gói giấy in hình con thỏ trắng.
Chính là túi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-quy/4597620/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.