"Có ý gì đây?" Thẩm Minh Hạo nhìn đôi tay đang khoác lên vai mình, sau đó dời mắt xuống chăm chú nhìn cô.
"Anh thật sự không hiểu ý tôi sao? Rõ ràng là chơi trần còn gì, hửm?" Hứa Quân Nhu càng ghì tay chặt thêm, muốn hắn cho cô một đáp án thỏa đáng.
Nhưng Hứa Quân Nhu lại hoàn toàn không hề hay biết, cái suy nghĩ đó của cô sớm đã bị Thẩm Minh Hạo hắn nhìn thấu từ lâu.
Bản tính quá mức ngoan cường này cũng chẳng qua là chỉ đang muốn dò xét hắn, xem xem biểu hiện của hắn thế nào mà thôi.
Nếu thật sự có chuyện xảy ra, nếu đến một thời điểm nào đó Hứa Quân Nhu vô tình mang thai, vậy thì chỉ cần bỏ nó đi là được. Vì vốn dĩ ngay từ khoảnh khắc ban đầu, việc hai người gặp gỡ đã là một điều sai trái. Thế nên sự tồn tại của một sinh mệnh chính là sợi dây cước sắc bén trói chặt cả hai người, nó sẽ lôi Hứa Quân Nhu cùng Thẩm Minh Hạo xuống, đến khi không còn bất kỳ giọt máu nào nữa.
Hứa Quân Nhu sai vì buông bỏ trách nhiệm, để đánh mất chính bản thân mình.
Thẩm Minh Hạo sai vì quá ngông cuồng, cho rằng mọi thứ rồi sẽ nằm trong vòng kiểm soát của hắn, mà hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả tương lai.
Hắn nhìn Hứa Quân Nhu, xoáy sâu vào mắt cô. "Em thật sự muốn nghe đáp án chính xác sao?"
"Phải." Hứa Quân Nhu quả quyết.
"Đứa trẻ đó... Nếu em thấy sợ, vậy thì tôi sẽ thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-phuong-huong-roi-vao-nanh-soi/2677704/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.