"Anh đưa em về." Trương Hàm Ngôn nhẹ giọng lên tiếng, chờ một hồi lâu vẫn không thấy Hứa Quân Nhu đáp lại.
Hai cơ thể tựa sát vào nhau, tuyết trắng đã phủ một lớp dày trên tóc Hứa Quân Nhu, cũng phủ đầy trên khắp mặt đường. Màu trắng xoá bao bọc cả thành phố S rộng lớn.
Lúc nhìn xuống đã thấy cô ngủ gật mất rồi. Cũng may xe đậu cách đó không xa, thế nên Trương Hàm Ngôn rất thuận lợi đưa Hứa Quân Nhu vào trong.
Suốt dọc đoạn đường về nhà, tuyết đã rơi dày đến mức bánh xe lăn trên đường càng trở nên khó khăn. Xe mỗi lúc chạy một chậm, cũng xem như cho Trương Hàm Ngôn thêm chút thời gian ở bên cạnh Hứa Quân Nhu.
Càng ngày anh càng thấy bản thân mình tham lam, biết rõ Hứa Quân Nhu trong mắt anh chỉ có cái được xem là tình cảm anh em, nhưng anh vẫn chìm trong cái mộng tưởng ấy. Hoá ra đã lún xâu đến mức không thể nào thoát ra được nữa.
Đưa Hứa Quân Nhu về nhà thì cũng đã là chín giờ tối, không ngờ Hứa Văn vẫn đứng ngoài cửa đợi cô. Từ ngoài cổng ông thoáng thấy Hứa Quân Nhu về cùng Trương Hàm Ngôn thì đầu mày liền giãn ra.
"Cậu Trương vất vả rồi. Hôm nào chúng ta cùng nhau ăn một bữa." Hứa Văn vội đến cạnh xe nói cảm ơn với Trương Hàm Ngôn, cũng nhanh đỡ lấy người Hứa Quân Nhu dìu cô vào trong.
"Không sao ạ! Được cục trưởng cảnh sát mời ăn con thấy vịnh hạnh thật đấy." Anh cười, đùa lại với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-phuong-huong-roi-vao-nanh-soi/2677696/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.