Chương trước
Chương sau
Cung Thừa Càn

Hoàng quý phi một thân cung trang màu vàng thêu hải đường ngồi trước gương đồng, mặt phù dung đẹp như ngọc, mày nhược xuân sơn, quanh thân mang theo quý khí đoan trang, nhưng không mất quyến rũ.

"Ồ, có chuyện này?" Nghe cung nữ bên cạnh thủ thỉ xong, khóe miệng nàng nhất thời tựa phi tiếu.

Cung nữ kia gật đầu, đặt khay điểm tâm màu xanh lên bàn: "Nô tỳ nghe Tiểu Lịch bên phủ Nội vụ nói, Tiểu Lịch này làm việc, nương nương có thể yên tâm."

Nghe vậy, Hoàng quý phi cầm nĩa bạc cắm miếng ô mai, chậm rãi bỏ vào miệng, hồi lâu mới nói: "Định tần này đúng là người thiếu kiên nhẫn, hoàng thượng chân trước mới vừa hồi cung, chân sau nàng đã đối phó vị kia, thật không biết nàng là thật sự ngu xuẩn hay là ghen tỵ đến nỗi hỏng đầu?"

Cung nữ kia mỉm cười: "Định tần này sau cùng vẫn là người Đức phi, giữ lại cũng sẽ phiền toái, nương nương không bằng..."

Hoàng quý phi lắc đầu, chỉ nói: "Không cần chúng ta động thủ, cứ để cho nàng tự tìm đường chết đi."

"Ý nương nương là?"

Khóe miệng Hoàng quý phi nâng lên: "Nếu trong lòng nàng nghẹn một cổ lửa, ta cứ để tùy ý phát tiết đi, trong cung này là hoa hay cỏ có khác gì, nhất là cái loại không nhịn được có sủng mà kiêu, đến lúc đó để tự hoàng thượng xử trí không tốt hơn sao?"

Ánh mắt cung nữ kia lóe lên tia tính toán: "Vẫn là nương nương chu toàn, chẳng qua, vị Cung Kỳ Tường kia, nương nương ngài tính thế nào?"

Hoàng quý phi đem miếng ô mai còn lại trong tay bỏ vào miệng, mới nói: "Còn tính gì nữa? Nếu hoàng thượng đã để ý, thì để nàng hầu hạ hoàng thượng cho tốt. Nói với phủ Nội vụ, mau sớm làm cho Mật quý nhân một lục bài, không nên quấy rầy hăng hái của hoàng thượng." Edit By NuyHam

Nàng nói như không có chuyện gì xảy ra, nhưng thân thể cung nữ bên cạnh không nhịn được run lên, mặt tăng thêm mấy phần cẩn thận nói: "Vâng, nô tỳ sẽ đi làm."

Sau khi cung nữ kia lui xuống, khóe miệng Hoàng quý phi Đồng Giai Cẩn Huệ nở ra một nụ cười lạnh như băng: "Biểu ca, ngươi đã không cho ta một con đường sống, vậy thì không thể trách ta, người yên tâm....Ngươi giả bộ thích người nào, ta cũng sẽ diệt hết."

Nước mắt chảy dài trên gò má nàng, đôi môi đỏ tươi như máu, nàng chậm rãi giơ tay lên, từng chút đem nước mắt trên mặt lau khô, khóe miệng lại xuất hiện nụ cười tươi vui vẻ, nếu không phải trong mắt là một mảnh lạnh như băng, thì quả thật là một bức tranh tuyệt sắc.

****

Bên Vương Mật Hành, cuối cùng phủ Nội vụ cũng đưa tới bốn cung nữ và hai thái giám hầu hạ mình, thoạt nhìn cũng không tệ lắm.

Hỏi mấy câu vặt vãnh xong thì nàng ban thưởng bọn họ chút bạc, sau đó rốt cuộc nàng cũng có một bữa cơm no bụng, trong lòng Vương Mật Hành vừa tức vừa giận, lúc này chỉ mới vừa tiến cung, ngay cả ăn cơm cũng khó khăn như vậy, đều nói tâm của nữ nhân là độc nhất, coi như lần này nàng đã biết.

Cũng may tâm Vương Mật Hành không có giống thủy tinh, hôm nay sự nhẫn nại vượt qua người thường được phát huy toàn bộ, mới không có ở tại chỗ mà phát tác.

Đời này chuyện làm cho nàng kiêu ngạo nhất chính là gặp được Khang Hi sống sờ sờ, nhưng xui xẻo không kém là chẳng những gặp mặt Khang Hi, còn trở thành tiểu lão bà của người ta, phần bực bội này, có cần chân thật như vậy không?

Cơm nước đã xong, đám người hầu hạ ngược lại có ánh mắt, đã chuẩn bị xong nước nóng, Vương Mật Hành ngồi trước bàn, tự nhiên là có thể thấy được nhất cử nhất động của đám người kia, chẳng qua, lần này người được phái có kỹ thuật diễn cao hơn, chốc lát nàng đã không nhìn ra được người nào là gian tế, người nào là thật tâm làm việc.

Nói thêm, cho dù sau lưng bốn cung nữ này có chủ tử của riêng các nàng, chẳng lẽ một quý nhân nho nhỏ còn có thể đem người trả về? Vả lại, nếu thật sự có thể trả về, thì sau này sẽ đưa người khác tới tốt hơn mấy cung nữ này sao?

Vương Mật Hành nghĩ thông suốt, nên cũng không rối rắm thêm mấy chuyện này, dù sao ở trong cung có người hầu hạ tốt hơn là không có. Edit by NuyHam

Một lúc sau, nước nóng đã được chuẩn bị xong. Cho nên mới nói, có người giúp việc miễn phí, mặc dù không có đủ trung thành, nhưng vẫn có thể sai sử thích đáng. Dù sao, có rõ hay không cũng không quan trọng nhỉ? Đối với những việc khả năng sống, nàng cũng không nhận ra mình có thể có bao nhiêu dũng khí để tóm lấy.

Thích ý ngâm người trong nước, thân thể mệt mỏi của Vương Mật Hành mới thả lỏng, nàng nhắm mắt tựa vào thùng nước, nước ấm bao quanh cả người của nàng, hơi nước tản ra một mùi hương dễ ngửi, nàng biết đó là mùi hương cánh hoa được rắc vào trong thùng nước.

Lần đầu tiên trong đời, nàng tắm cánh hoa như trong truyền thuyết, cảm giác này đúng là không tệ, nàng hận không được cứ như vậy mà ngủ chết. Chỉ tiếc, mới híp mắt trong chốc lát, đã bị người đánh thức.

Cho nên, trước kia nàng có nghi ngờ vấn đề ngâm người trong lúc tắm mà không cẩn thận ngủ đến chết thật ra căn bản không hề có nha, bởi vì bất kể là lúc trong phủ hay hoàng cung, dù nàng nhiều lần cố ý, mấy loại chuyện tắm rửa thay quần áo cũng không tới phiên nàng làm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.