Tiếng thuỷ tinh bị vỡ vang lên giòn giã, ngoài xe Triệu An Địch bị một chai rượu đánh ngã xuống đất, hét thảm thương, ngay sau đó kính chắn gió liền bị đạp nát, Ninh Vũ nhặt chìa khoá bị rơi dưới đất mở cánh cửa bên phía Bùi tổng, đem Bùi tổng lôi ra ngoài, hất qua vai ném xuống đất. Đám người ngốc Kiêu luân phiên đánh Triệu An Địch, đánh cho tới khi mẹ hắn cũng không nhận ra. Ninh Vũ lấy một mảnh thuỷ tinh đã vỡ nhét vào trong quần áo Bùi tổng, hai mắt trừng như muốn rớt ra ngoài, trong con ngươi hằn lên tia máu hung hăng chằm chằm nhìn ông ta, giống như một con chó dại chỉ muốn một phát cắn chết tên súc sinh dám động tay động chân đến người mình yêu. Bùi tổng bị từng mảnh vụn thuỷ tinh công nghiệp đâm đến kêu tán loạn. Nam Húc nắm lấy tay Ninh Vũ, “Tiểu Vũ đừng đánh! Em muốn vào trại tạm giao sao!” Ninh Vũ muốn phát điên rồi, gắt gao cầm lấy caravat cùng cánh tay Bùi tổng, tư thế như muốn cắn chết người. Ninh Vũ đẩy Nam Húc ra, hướng về mấy người anh em hét lớn, “Đừng đánh chết người, phần còn lại sẽ có người giải quyết giúp chúng ta.” Bùi tổng giãy dụa gọi điện kêu một đám bảo an đến. Ninh Vũ ôm lấy Nam Húc, đem áo khoác phủ lên người anh rồi dẫn mọi người rời đi. Đám người bảo an đuổi theo không ngừng, qua một cái giao lộ liền bị một chiếc Bentley màu đen cản đường. Thẩm Bạch Băng đeo kính râm từ trên ghế phó lái bước xuống, tựa vào bên cạnh xe, qua vài phút liền có mười mấy người mặc âu phục đen chỉnh tề đi tới, cúi người xuống gọi một tiếng “Thiếu gia.” Bùi tổng cùng đám nhân viên bảo an không dám manh động. Bùi tổng khập khễnh bước tới, khi nhìn thấy bảng số xe của chiếc Bentley liền sững sờ. Thẩm Bạch Băng lúc này đang gọi điện thoại, “Alo, ba, công ty của Bùi Mai gần đây như thế nào ạ?” Ông chủ Thẩm đang bàn chuyện làm ăn, thuận miệng hỏi, “Thằng nhóc thối, con lại phá phách gì đấy hả?” Thẩm Bạch Băng gửi qua vài tệp văn kiện cùng hình ảnh, ông chủ Thẩm từ trước đến nay chưa bao giờ phản đối con trai bất cứ chuyện gì, “Được, con muốn thế nào thì làm thế đó, đưa đến cho cha ký tên là được, không cần hỏi.” Bùi tổng hai chân run cầm cập suýt ngã xuống đất. Thẩm Bạch Băng tháo kính râm xuống, quay đầu về hướng Ninh Vũ vẫy vẫy tay. Cách đó không xa là Ninh Vũ đang ôm chặt lấy Nam Húc, cùng mấy anh em quan sát tình hình, nhìn thấy cảnh đó cậu nhỏ giọng mắng một câu, “Trời tối thui còn bày đặt đeo kính râm, ra vẻ cú mèo gì chứ.” (Vì loài cú có thể nhìn được trong bóng tối nên lúc này Ninh Vũ đang đá xéo Thẩm thiếu gia đó mà.) TBC Còn hai chương nữa thôi là chào tạm biệt cún con Ninh Vũ cùng đầu bếp Nam Húc rồi
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]