Bà ta là kẻ đã giết mẹ anh, chính bà ta đã cầm dao toan xử lý anh, nhưng Trịnh Như Tuyết làm sao có thể để con trai của mình chịu tổn thương? Bà đã lao tới đỡ cho anh nhát dao ấy, sự ấm áp của vòng tay người phụ nữ ấy, và lời nói thanh thoát kia đó cũng là lần cuối cùng mà anh được nghe nó.
- Phía sau...chạy đến cổng sau của dinh thự, ở đó sẽ có người tới đón con.
Lời nói cuối cùng của người phụ nữ, bà không thể trụ được nữa, những tia máu phun mạnh ra khi bà hoàn toàn gục xuống, khi ấy Dịch Nam vẫn còn là một đứa trẻ, anh chỉ có thể sợ hãi mà bỏ chạy. Theo lời chỉ dẫn của Trịnh Như Tuyết anh đã gặp được người đàn ông ấy và được ông ta đưa đến nơi anh vốn thuộc về.
Hoàng Dịch Nam bước ra khỏi bóng tối, tiến từng bước chậm rãi nhưng đầy chắc chắn về phía cánh cổng lớn của Đinh gia. Mỗi bước chân anh như đập mạnh vào trái tim đầy hận thù, mang theo quyết tâm sẽ kết thúc tất cả, một lần và mãi mãi.
Đêm hôm ấy, bầu trời vốn đang sáng chói đầy ánh sau thì bỗng mây đen kéo đến dày đặc, phủ kín mặt trăng, khiến ánh sáng yếu ớt của nó không thể rọi xuống con đường thành phố dẫn. Cơn gió đêm thổi qua, lạnh lẽo như mang theo hơi thở của cái chết. Bên ngoài cánh cổng lớn, Hoàng Dịch Nam đứng đó, bóng tối che đi nửa khuôn mặt nghiêm nghị, nhưng đôi mắt lại ánh lên tia căm thù và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-va-ruou-dang/3737126/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.