Chương trước
Chương sau
Nghe lời này, Trí Khả chỉ nhếch mép cười, vẻ mặt bất cần đời mà nói.

- Hừ, đúng là không có được thứ mình muốn thì cứ bám lấy riết không buông!

Mẫn Nhi nhìn thấy hai người bọn họ đứng ở dưới rất lâu, không biết giữa Trí Khả và người kia có chuyện gì.

- Hừm, người đang đứng trước mặt cậu ta là ai vậy??

Điện thoại cô lúc này đột nhiên rung lên nên cô vội chạy vào trong phòng để nghe máy.

- Tôi nghe!

Đầu dây bên kia vang lên tiếng khóc nức nở của Vi Thái Tuệ Âm, Mẫn Nhi lo lắng hỏi.

- Tuệ Âm? Đã xảy ra chuyện gì vậy???

"Huhu....chị ơi, nhà mình xảy ra chuyện rồi..."

Vừa nói xong, cuộc gọi bị mất liên lạc. Mẫn Nhi không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền ấn gọi lại cho ba mẹ nhưng đều thuê bao, lo sợ nhà mình xảy ra chuyện gì nên cô vội thay đồ để trở về nhà.

Trí Khả nghe tiếng động ở sau lưng nên quay lại, nhìn thấy bộ dạng Mẫn Nhi có vẻ gấp gáp nên tò mò hỏi.

- Cô Mỹ Nhan? Có chuyện gì thế??

Mẫn Nhi định rời khỏi thì nghe tiếng của Trí Khả đang hỏi mình nên quay lại đáp.

- Tôi cần phải về nhà một chuyến, có gì cậu cứ gọi cho tôi là được!



Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà Mẫn Nhi, cô lo lắng vội xuống xe chạy thẳng một mạch vào bên trong, nhìn thấy căn nhà lộn xộn như vừa có cơn bão quét qua khiến cho cô sợ hãi.

- Ba, mẹ! Tuệ Âm. Có ai ở nhà không???

Cô nhìn thấy trên bàn là một mảnh giấy được để lại, nội dung bên trong như sau.

"Một mình đến đường số 6, căn nhà 666, bọn tao đợi này đến!"

Đọc xong, cô nghĩ lại không biết có ba mẹ mình ở đó hay không. Họ bảo cô đi một mình nên cô không biết lỡ sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ đến ba mẹ và em gái vẫn đang ở trong tay bọn họ nên đành liều một phen.

Mẫn Nhi lái xe đến địa điểm, cô nhìn thấy nơi này là một căn nhà bỏ hoang, xung quanh rất vắng vẻ khiến cho cô càng tăng thêm cảnh giác.

Dùng hết sự bình tĩnh để bước vào trong, Mẫn Nhi nhìn thấy ba mẹ và em gái đều bị trói một góc, ai cũng đang hôn mê. Trong lúc cô định đi đến thì có vài người đàn ông dáng vẻ cao lớn đi đến trước mặt, tiếp đó là một người quen thuộc đi ra nhìn cô với vẻ mặt đầy đắc ý.

- Mỹ Nhan! Cuối cùng cô cũng đã chịu đến.

Ông Hữu Tấn nói xong liền ngồi xuống ghế, cô tức giận hỏi.

- Ông muốn gì? Sao lại bắt cóc ba mẹ và em gái tôi??

Nghe lời này, ông Hữu Tấn chỉ bình tĩnh đưa ra một tập giấy để trên bàn, sau đó nói.

- Chỉ cần cô kí vào đây, chấp nhận ra đi để lại quyền nuôi dưỡng Trí Khả cho tôi, tôi sẽ thả họ ra!

Mẫn Nhi nghe xong thì không khỏi do dự, một bên là gia đình mình, một bên là người con trên danh nghĩa. Ban đầu Trí Khả có bài xích cô nhưng sau này lại bảo vệ và quan tâm đến cô, nếu bay giờ cô đồng ý kí thì không biết cuộc sống của Trí Khả sau này sẽ như thế nào.

Thấy cô vẫn đang do dự nên ông Hữu Tấn mất kiên nhẫn, quay sang nói với những tên đàn ông dáng vẻ cao to kia.

- Nhìn thấy cô gái trẻ và người phụ nữ kia không?



Những tên đàn ông nghe vậy thì quay lại nhìn mẹ và em gái Tuệ Âm với vẻ mặt đầy thích thú, Mẫn Nhi sợ hãi nên đi đến cầm bút định kí, đúng lúc này bên ngoài vang lên rất nhiều tiếng xe. Ông Hữu Tấn bối rối nhìn đám người mặc đồ đen đang đi vào, đằng trước là Trí Khả và một cô gái khác che kín mặt.

Nhìn thấy Mẫn Nhi đang định kí vào tờ giấy nhảm nhí kia, Trí Khả lên tiếng hỏi.

- Nếu như cô dám kí, tôi sẽ tiễn cả họ lẫn nhà cô đi chung một lượt!

Dứt lời, Mẫn Nhi nghe xong liền bị doạ cho giật mình đánh rơi bút xuống đất. Cô nhìn Trí Khả với vẻ mặt đầy hoài nghi.

"What? Sao cậu ta có thể phun ra lời nói đó chứ??? Cậu ta định làm thật à??"

Trí Khả bình thản đi đến trước mặt ông Hữu Tấn mà vứt một tệp tài liệu trên bàn, ông mở ra xem thì thấy những thứ bên trong liền bị doạ cho hoảng sợ.

- Mày....sao mày lại có những thứ này???

- Những chứng cứ đó cũng đủ tống ông vào tù rồi, chưa kể tài sản cũng bị tịch thu.

Nghe xong, sắc mặt ông Hữu Tấn trở nên tái mét, là do ông đã quá coi thường Trí Khả. Không ngờ đến lại có ngày lại bị vả mặt một vố thật đau, vì không muốn mất đi tất cả nên ông đi đến chỗ Trí Khả mà cười trừ.

- Cháu không thể làm thế với chú, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, chúng ta đều là người một nhà mà đúng không???

Mẫn Nhi nhìn thấy bộ dàng hèn hạ kia thì không khỏi nhíu mày, Trí Khả cũng chỉ quay sang nhắc nhở ông Hữu Tấn một câu.

- Nếu như còn xảy ra thêm một lần nào nữa, ông và gia đình hãy chuẩn bị tinh thần sẵn đi. Đụng đến tôi, xem như ông gặp báo ứng rồi!

Ông Hữu Tấn căng thẳng đến nỗi trên trán toát mồ hôi, ông quay sang bảo đám người của mình.

- Mau về thôi, chuyện hôm nay đều là do tôi gây sự vô cớ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.