Chương trước
Chương sau
Cô không ngờ An Cửu lại xuất hiện tại bệnh viện này.

Mà bên trong phòng bệnh, cô nhìn thấy rõ Trần Thanh Khải đang nói cái gì đó với An lão gia. Sắc mặt của ông có vẻ không được tốt, thần sắc tiều tụy, mệt mỏi rồi nhìn ra phía cửa. Đúng lúc này, ông bắt gặp Hà Xuyên đang đứng đó thì có chút bất ngờ.

Trần Thanh Khải nhìn An lão gia bất động thì cũng theo ánh mắt của ông quay người lại. Sau khi nhìn thấy Hà Xuyên thì anh đã xác định rằng không thể giấu cô thêm được nữa.

Hà Xuyên định đi vào bên trong thì bị 2 tên áo đen đứng ngoài cản lại. An lão gia thấy thế thì vội lên tiếng.

- Đây là em dâu của ta, để nó vào.

Hà Xuyên bước vào, nhưng là đi đến trước mặt Trần Thanh Khải mà giáng cho anh ta 1 cái tát.

Rồi cô quay sang nhìn chằm An lão gia, chất vấn.

- An lão gia, tôi xin lỗi vì phải nói thẳng. Ông chưa từng tin tưởng tôi đúng chứ? Ngay cả khi ông biết tôi mang thai đứa con của em trai ông, thì ông vẫn không thể tin tưởng tôi. Thế nên, An Cửu không may xảy ra chuyện này, ông đã cố ý giấu tôi đúng chứ?

Ban đầu, An lão gia có chút bất ngờ bởi những lời nói của Hà Xuyên rất đúng. Nhưng ngay sau đó, ông cũng không muốn diễn nữa liền đáp.

- Nếu đúng như vậy thì sao? Cô Hà, chắc cô cũng không phải người ngu ngốc khi thấy tôi quá mức quan tâm tới An Cửu nhỉ? Tôi chỉ có mỗi đứa em trai này thôi, vì vậy tôi không thể tin tưởng được người phụ nữ nó chọn. Trước đây cô và An Tư Nhất đã từng yêu nhau, chắc gì cô và nó không có liên quan để hãm hại An Cửu chứ? Tôi cũng chỉ là đang cảnh giác mà thôi.

Những lời nói của An lão gia khiến cho Hà Xuyên như chết sững. Trước mặt của An Cửu, ông luôn luôn bày ra vẻ mặt ủng hộ em trai mình vô điều kiện. Nhưng thực chất, ông ta chưa từng coi trọng ai ngoại trừ An Cửu.

Điều này khiến cho Hà Xuyên có chút thắc mắc mà khó có lời giải thích.

Trong khi Hà Xuyên còn đang suy nghĩ thì Trần Thanh Khải cũng lên tiếng.

- Hà Xuyên, cô bình tĩnh lại đi.

- Không cần anh nói, hiện tại tôi đang rất vô cùng điềm tĩnh!

An lão gia nhìn về phía An Cửu đang nằm bất động trên giường bệnh, ánh mắt không kìm nén được sự đau lòng. Mãi lúc sau, ông nhận được cuộc điện thoại của ai đó rồi rời đi. Trước khi đi, ông còn không quên để lại 1 câu cho Hà Xuyên.

- Tốt nhất là cô đừng để mọi chuyện đi quá xa. Tôi không muốn ra tay với vợ của em trai mình đâu!



Hà Xuyên mặc kệ, cô đi đến bên giường bệnh của An Cửu, ngồi xuống ghế mà đau lòng nắm lấy bàn tay của hắn.

Mọi chuyện sao lại thành ra như thế này chứ?

Rốt cuộc tại sao An Cửu lại ở đây? Chẳng phải An Tư Nhất nói rằng An Cửu và An Bắc Lam gặp tai nạn máy bay hay sao?

Thấy An lão gia đi rồi, lúc này Trần Thanh Khải mới thở dài.

- Hà Xuyên, xin cô hãy thông cảm cho tôi. Quả thật tôi cũng chỉ bất đắc dĩ thôi… Tôi cũng không muốn giấu cô đâu…

- Bây giờ không còn An lão gia ở đây nữa, anh có thể nói hết tất cả mọi chuyện cho tôi được chưa?

Trần Thanh Khải ngập ngừng mấy giây, cuối cùng cũng thuật lại mọi chuyện.

Hôm đấy, Trần Thanh Khải vừa kết thúc ca trực xong thì anh chợt bắt gặp An lão gia đưa An Cửu đến bệnh viện này. Vốn dĩ An Tư Nhất đã sắp xếp kế hoạch để hãm hại An Cửu và An Bắc Lam, nhưng hôm ấy An Cửu lại bận gặp đối tác nên đã hoãn chuyến bay đó, đi chuyến sau.

Sau khi nhận được tin tức máy bay phát nổ, An Cửu đã vô cùng tức giận. Hắn muốn quay lại để tra xem kẻ nào đã sắp đặt cái bẫy nhưng hắn lại không ngờ đứa cháu An Bắc Lam trên đường đi cùng lại bất ngờ ra tay với hắn.

Cũng may An lão gia đã lường trước được sự việc. Có điều, ông vẫn chậm 1 bước. Khi đến nơi thì An Cửu đã nằm trong vũng máu, đồng thời An Bắc Lam cũng lên xe chạy trốn.

- Từ khi cô quen với An Cửu, thì mọi hành động của cô đã nằm trong sự quan sát của An lão gia rồi. Ông ấy luôn nghi ngờ mọi người có ý đồ với An Cửu. Đêm đó tôi xuất hiện ở biệt thự cũng là do An lão gia ra lệnh. Ông ấy nói thấy An Tư Nhất đến gặp cô nên đã kêu tôi đến đó tìm hiểu mọi chuyện… Ai mà ngờ, cô lại suýt bị tên đó giế.t chết.

Nghe đến đây, sự thắc mắc của Hà Xuyên càng thêm lớn hơn.

- Nếu như anh nói thì An lão gia chẳng phải quá thiên vị An Cửu hay sao? Ngoại trừ An Cửu ra thì đến cả cháu nội ông ấy cũng không tin tưởng. Điều này thật là vô lý.

Trần Thanh Khải nhìn ra ngoài, ngó nghiêng rồi tiến lại gần Hà Xuyên, âm lượng giọng có phầm giảm đi.

- Thực ra… An gia vẫn còn 1 bí mật…

- Là bí mật gì?

- Năm đó, An lão gia lăn lộn trên thương trường tạo dựng được cơ ngơi lớn, cũng đồng nghĩa với việc ông ấy bị kẻ thù hại dẫn đến bị… Vô sinh…



- Hả?

Hai mắt của Hà Xuyên mở lớn, cô đưa tay che miệng như không thể tin nổi.

Biết là cô sẽ bất ngờ, Trần Thanh Khải liền tiếp tục.

- Chắc cô sẽ thắc mắc rằng nếu An lão gia bị vô sinh thì An Tư Ngôn từ đâu mà có đúng chứ?

Hà Xuyên liền gật đầu ngay.

- Năm đó, An Tư Ngôn là đứa trẻ mà ông nội tôi vô tình nhặt được. Khi đó, An lão gia đang rất đau đầu về chuyện con cái vì An thái thái cứ liên tục thúc giục ông sinh con. Biết không thể nói ra chuyện bản thân vô sinh, lại vô tình bắt gặp ông nội tôi định đem An Tư Ngôn đến trại trẻ mồ côi. An lão gia đã nảy ra 1 suy nghĩ to gan là nhận nuôi An Tư Ngôn khi đó. Ông đã nói với An thái thái và vợ mình rằng An Tư Ngôn là đứa con trai của ông ấy và nhân tình. Giờ nhân tình lâm bệnh qua đời nên ông mới đón An Tư Ngôn về An Gia. Dù chuyện này có khiến cho người vợ lúc bấy giờ của An lão gia đau lòng nhưng đó chính là cách duy nhất để cơ nghiệp của ông ấy không bị sụp đổ.

- Vậy chẳng lẽ, An Tư Nhất và An Bắc Lam đều không phải cháu nội chung huyết thống với An lão gia?

- Đúng là như vậy. Bí mật này tôi biết được là do ông nội tôi kể lại cho tôi. Hình như An Cửu và những người khác cũng không biết. Lại nói về An Cửu, từ sau khi cậu ấy được sinh ra, An lão gia như từ dưới địa ngục đi lên. Cả đời An lão gia đã tuyệt hậu không thể có đời sau, vậy nên ông rất chăm chút để An Cửu thực hiện chuyện này. Thế nên, chuyện An lão gia từ xưa đến nay thiên vị An Cửu đến mức khiến người ta khó chịu cũng không có gì là lạ.

- Theo như anh nói An lão gia rất thiên vị An Cửu, thế thì vì sao mọi người đều nói rằng An Bắc Lam là người thừa kế của An Gia?

Hàng lông mày của Trần Thanh Khải nhíu lại. Anh suy nghĩ 1 lúc rồi đưa ra quan điểm của mình.

- An lão gia muốn An Bắc Lam làm tấm bia đỡ đạn cho An Cửu. Theo như tôi biết thì An lão gia đã lập di chúc lâu rồi, người thừa kế chính là An Cửu. Chỉ là ông ta muốn phân tân sự chú ý của kẻ thù về phía An Bắc Lam, rồi dần dần dọn đường hết, để An Cửu đường hoàng ngồi lên vị trí của chủ An Gia.

Hà Xuyên không ngờ An lão gia lại che đậy bí mật lớn như vậy.

Mà Trần Thanh Khải chưa hết liền tiếp tục.

- Có lẽ, bằng 1 cách nào đó An Bắc Lam đã vô tình biết được chuyện này nên mới đột ngột ra tay với An Cửu như thế. Dù bây giờ tính mạng của An Cửu không còn đáng ngại nhưng để tỉnh lại thì tôi cũng chưa chắc.

Thế giới của những người giàu thật sự quá khủng khiếp, vượt ngoài sức tưởng tượng của cô.

Thấy cô không nói gì, Trần Thanh Khải liền đặt tay vỗ nhẹ vào vai cô rồi nói 1 câu.

- Cô may mắn vì đã mang thai con của An Cửu đấy. Chứ với việc trước đây cô có quan hệ yêu đương với An Tư Nhất cũng đủ để An lão gia ra tay diệt cô rồi. Nhờ đứa bé nên cô mới giữ được 1 mạng. Hà Xuyên à, thế giới thượng lưu của chúng tôi rất hỗn loạn đầy rẫy tranh chấp, nếu không có An Cửu thì cô cũng chẳng thể đứng đây bây giờ đâu. Cô đừng tự cho mình có thể tự giải quyết, bởi vì 1 ngày nào đó cô sẽ bị bọn họ hại rất thê thảm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.